Lý Nhị Hoa không khỏi nghĩ thầm: Nếu bà còn trẻ, nếu bà mới chỉ hai mươi mấy tuổi đầu, bà cũng muốn gả cho cậu ta.
Một gánh nặng có tính là gì, năm cái bà cũng không ngại.
Lý Nhị Hoa quay đầu lại hung hăng trừng mắt lườm Khương Hồng Bình, thầm mắng đứa con gái này không biết cố gắng gì cả.
Lúc này Khương Hồng Bình đang đứng ở gần ngưỡng cửa, ngỡ ngàng nhìn người đàn ông bên cạnh cha mình, không chú ý tới ánh mắt của Lý Nhị Hoa.
Khương Truyện Phúc ngượng ngùng cười, đứng trước mặt người thanh niên trẻ hơn mình hai, ba mươi tuổi này khiến ông cảm thấy căng thẳng hơn là đứng trước mặt quan huyện gấp bội lần.
“Đứng ở cửa như này làm gì, nào, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
“Hồng Bình, mau đi gọi chị con lên đây.”
Khương Truyện Phúc làm động tác mời: “Nào, tiểu đoàn trưởng Tề, xin mời vào nhà.”
Tề Hành gật đầu, đi theo vào trong nhà.
Khương Hồng Bình mất hồn mất vía phi thẳng vào trong phòng ngủ: “Chị, người ta tới rồi, cha gọi chị ra ngoài đấy.”
Khương Song Linh liếc nhìn em họ một cái, trái tim loạn nhịp, cô cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, liền biết là người đã tới, nhưng Khương Hồng Bình lại bày ra bộ dạng này là có ý tứ gì?
Vị tiểu đoàn trưởng Tề kia có vấn đề sao?
Thế nhưng chuyện gì đến cũng đã đến, có vấn đề hay không thì cũng phải gặp mặt, Khương Song Linh hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi ra ngoài.
Khương Hồng Bình nhìn bóng lưng cô rời đi, trong đầu lại không tự chủ được mà hiện lên dáng vẻ của người đàn ông vừa rồi.
Gặp lại gương mặt đó sau hơn 30 năm, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng Khương Hồng Bình vẫn không khỏi lặng lẽ thở dài: Má ơi, người này đẹp trai thật đấy.
So với Tiêu Chấn Xương ở thời điểm hiện tại thì một bên là mây trên trời - một bên là bùn dưới mặt đất.
Trong lòng Khương Hồng Bình cực kỳ khó chịu, cô nắm chặt nắm tay, một lần nữa kiên định tự nhủ: “Không được, mình phải gả cho Tiêu Chấn Xương, mình phải làm phu nhân của gia đình giàu có nhất.”
Cho dù Khương Song Linh có xinh đẹp cỡ nào thì sau khi gả tới đó, chị ta cũng phải làm goá phụ mà thôi.
Khương Hồng Bình cố gắng tưởng tượng Tiêu Chấn Xương - người chuyên hốt phân - thành một doanh nhân thành đạt mặc âu phục đi giày da, trở thành nhà giàu số một.
“Mình phải gả cho Tiêu Chấn Xương.”
Mình phải tống cổ Khương Song Linh đi khỏi đây.
Nếu Khương Song Linh gả cho tiểu đoàn trưởng Tề, có lẽ cũng chẳng chịu đựng được lâu. Sau khi chị ta bị đuổi về, chắc chắn chị ta sẽ không tái hôn được với người đàn ông nào nên hồn.
Cô ta muốn nhân cơ hội này phải nắm chặt Tiêu Chấn Xương trong lòng bàn tay.
Khương Song Linh đi tới phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy được người nổi bật nhất.
Cô tự thấy bản thân mình đã quen với việc ngắm nhìn những người mẫu “soái ca”, dù vậy nhưng giờ phút này cô không thể không lung lay.
Chỉ trong giây lát cô liền hiểu được vẻ mặt vừa rồi của Khương Hồng Bình là có ý gì.
Nghe nói đây chính là tiểu đoàn trưởng Tề, người đã có một cậu con trai riêng, thế nhưng ngoài dự đoán…… đẹp trai ngời ngời như vậy mà vẫn bị đá sao?
Khoảnh khắc đôi mắt cô lướt qua khuôn mặt kia, trong đầu tự động phác họa ra tỉ lệ khuôn mặt và ngũ quan của người đàn ông đó, âm thầm thán phục vì sự hoàn mỹ kia.
Ánh mắt cô bình tĩnh rơi xuống, quét qua bờ vai thẳng tắp, rồi dừng lại 2 giây trên vòng eo được bao bọc bởi chiếc thắt lưng màu nâu, trời ơi, vòng eo này mảnh mai quá đi.
Vòng eo của anh ta không thực sự nhỏ, mà do tỷ lệ chênh lệch giữa vai và eo đã tác động vào thị giác, đúng với cụm từ ‘vai rộng eo thon’.
Nhìn xuống chút nữa, không cần nhiều lời, phần dưới eo tất cả đều là chân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị
Chương 16
Chương 16