Trong lòng Khương Song Linh bỗng sinh ra một chút ý xấu: Bản thân thật muốn xem cử chỉ co quắp của soái ca.
“Trẻ nhỏ không phải bế như vậy, Tiểu đoàn trưởng Tề, cánh tay của đồng chí cứng quá, phải thả lỏng một chút.”
Gương mặt Tề Hành lạnh lùng đem đứa trẻ trả lại cho cô gái trước mặt.
Khương Song Linh đón lấy em trai, vỗ vào cái mông của Khương Việt làm cho nhóc con chạy ra ngoài, rồi sau đó có chút tò mò hỏi: “Tiểu đoàn trưởng Tề, không phải anh có một đứa con bốn tuổi sao?”
Như thế nào giống như chưa từng bế trẻ nhỏ vậy?
Tề Hành cau mày, nói ngắn ngọn về tình huống của mình.
Nhà họ Tề bọn họ có năm anh em, Tề Hành đứng thứ năm, là con út trong nhà.
Phía trên là bốn người anh, nhỏ nhất cũng lớn hơn anh năm tuổi. Cha của anh là quân nhân, bốn người anh cũng đều tham gia quân ngũ. Năm 66 ấy, anh ba anh hi sinh tại biên giới, cũng tại đó trước kia cha của anh, anh cả, anh tư cũng đã…
Chỉ còn anh và anh hai còn sống, anh hai cùng chị dâu hai cùng là quân nhân.
Chị dâu hai là lính thông tin, trước đó đã bị thương, khó có thể sinh con. Sau lại nhận được tin tức anh ba hi sinh, mẹ trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại liền gọi Tề Hành - nhập ngũ xong được chọn đi huấn luyện ở trường quân đội, vừa vặn tốt nghiệp - trở về sắp xếp chuyện kết hôn.
Lúc ấy, Tề Hành mới mười tám tuổi, bởi vì từ nhỏ thông minh, sớm đọc sách, lại nhảy lớp, trong nhà cố ý ghi tuổi của anh nhiều lên hai tuổi. Lúc này lại vừa đủ hai mươi tuổi, đủ tuổi kết hôn.
Đối tượng là con gái duy nhất nhà họ Lâm, Lâm Tuyết Tuệ. Mà tình huống nhà họ Lâm càng thêm phức tạp, một năm kia thời thế thay đổi, cha mẹ Lâm cảm thấy có điều không lành, cho nên có ý muốn đem con gái ốm yếu duy nhất gả vào nhà anh. Bởi vì nhà họ Lâm và cha của Tề Hành có quen biết, mẹ anh cũng đồng ý.
Một năm sau, bố Lâm mẹ Lâm tự sát. Sau khi Lâm Tuyết Tuệ nhận được tin, rất là tự trách, cảm thấy bản thân nếu còn ở nhà, cha mẹ sẽ không “Yên tâm” mà lựa chọn cách thức rời đi như vậy, cô muốn ly hôn với Tề Hành.
Hai người bọn họ chỉ gặp nhau có hai lần, trong lòng không có tình cảm gì, so với người xa lạ cũng không kém là bao, nên cuộc hôn nhân này chia tay rất dễ dàng.
Nhưng cuộc hôn nhân bắt đầu từ mong muốn của hai bên cha mẹ này để lại một đứa trẻ tên Tề Việt.
Sau khi ly hôn không lâu, Lâm Tuyết Tuệ chết bệnh, đứa trẻ được mẹ Tề Hành gửi nuôi tại bên cạnh vợ chồng anh hai.
Lúc ấy Tề Hành đóng quân ngoài tiền tuyến, anh hiểu ý của mẹ mình, mấy năm nay chưa từng xuất hiện trước mặt con.
Trước đây không lâu, chị dâu hai mang thai, rồi tâm tình có sự biến đổi, Tề Việt ồn ào muốn sống cùng cha ruột.
Sau khi sự việc ầm ĩ, mẹ bảo anh mang con đi, đồng thời bắt anh phải giải quyết hôn nhân của chính mình. Bản thân anh công việc bận rộn, không có quá nhiều thời gian để ý việc này.
Nhưng bản thân Tề Hành cảm thấy có lỗi với con, cuối cùng quyết định cưới cô gái nông thôn khỏe mạnh trong gia đình có truyền thống cách mạng, cùng đứa trẻ theo vào trong quân.
Khương Song Linh nhẹ nhàng gật đầu: “Như vậy à…”
Thông qua lời nói tự thuật của đối phương, cô đã hiểu rõ bảy tám phần. Sau khi suy nghĩ, cô lại cảm thấy an tâm hơn.
Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy, hoàn cảnh đối phương mà hoàn hảo không khuyết điểm thì không đến lượt cô.
Tuy nhiên, còn tốt hơn nhiều so với cô dự đoán. Cô dựa vào đối phương mang em trai rời khỏi nhà họ Khương, đối phương cũng dựa vào cô mang con trai theo vào quân.
Bọn họ hoàn toàn có thể hợp tác vui vẻ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị
Chương 19
Chương 19