Trong lòng ngực Tề Hành đang ôm một đứa bé chừng bốn, năm tuổi. Anh đang ngước mắt nhìn lướt qua bốn phía, rất nhanh, anh cũng phát hiện ra Khương Song Linh.
Ngay sau đó, anh ôm đứa bé ấy đi về phía cô.
Lúc đối phương đi tới, Khương Triệt có chút khẩn trương, cậu bé nắm chặt tay của chị, Khương Song Linh phải nhéo nhéo tay cậu bé mấy cái trấn an em trai mình.
Cặp chân dài thẳng tắp thon dài kia, chỉ đi vài bước đã tới trước mặt hai chị em cô, ánh mắt Khương Song Linh tập trung vào đứa bé trong lòng ngực anh.
Đó là một bé trai môi hồng răng trắng. Trong niên đại này mà trắng trẻo bụ bẫm thế kia, chắc hẳn ngày thường bạn nhỏ này được nuôi dưỡng cực kỳ tốt, vừa nhìn cũng biết cuộc sống đầy đủ, ăn mặc không lo.
Bộ quần áo đứa bé ấy đang mặc trên người có màu lam, không hề mang theo bất cứ một miếng vá nào. Khuôn mặt thằng bé có vài ba phần tương tự Tề Hành kia.
So sánh với người cha có vẻ mặt lạnh lùng kia, khi nhóc con này ngẩng đầu lên, cậu bé lại giống một chú sư tử bé xinh, đầy hăng hái, có điều trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy đang dán đầy dòng chữ không vui không vui.
Chờ tới khi bạn nhỏ này nhìn thấy hai chị em Khương Song Linh, lớp bờm xung quanh đầu sư tử nhỏ kia lập tức xù ra, à… đó là cảnh tượng cô sẽ nhìn thấy nếu cậu bé này có bờm sư tử…
Không thể không nói, dung nhan của hai cha con này cực kỳ thu hút ánh nhìn.
Tề Hành đưa mắt nhìn Khương Song Linh, nhàn nhạt giới thiệu: “Tề Việt.”
Giọng điệu nhạt nhẽo giống hệt vẻ mặt lạnh lùng trên gương mặt anh, ấy vậy mà loại thanh âm lạnh nhạt còn mang theo một chút tính chất cấm dục ấy, ập vào tai cô lại vô cùng dễ nghe.
Khương Song Linh ôm Khương Triệt vào trong ngực, bắt chước giọng điệu lạnh lẽo của đối phương, nhàn nhạt nói: “Khương Triệt.”
Tề Hành: “……”
Khương Triệt: “???”
Khương Triệt tò mò quay đầu nhìn về phía chị của mình, lúc này Khương Song Linh cũng không cách nào căng da mặt bày ra biểu cảm cứng đờ như hồi nãy nữa, cô nở nụ cười vẫy vẫy tay trước mắt Tề Việt: “Chào bạn nhỏ, tiểu đồng chí Tề Việt.”
—— Cô là mẹ kế mới nhậm chức của con.
Tiểu đồng chí Tề Việt 4 tuổi ngoảnh đầu qua một bên, đáp trả câu chào của cô bằng một tiếng “Hừ!” đầy khinh thường.
Khương Song Linh không để ý hành động lạnh nhạt của cậu bé. Suy cho cùng, chẳng đứa bé nhà ai nhìn thấy mẹ kế mà vui vẻ cả, nó không thái độ với cô mới là chuyện lạ nha.
Với lại, làm như vậy càng dễ, cô chỉ việc đối đãi với nó như bình thường là được.
Cô không hề muốn làm một bà mẹ kế mới gặp mặt đã chỉ hận không thể đào tim móc phổi vội vàng muốn cho người ta, cô càng không có ý định sẽ nhiệt tình hỏi han ân cần với cậu con riêng trên danh nghĩa này. Với cô, tất cả cứ bình thường mới là cách xử sự tốt nhất.
Suy cho cùng, Khương Song Linh không phải người lớn lên từ nhỏ ở cái thời đại này. Về bản chất cô đã luôn xử sự nhàn nhạt với những người bên ngoài, chẳng có chút nhiệt tình hăng hái nào như con người của thời đại này cả.
Có thể nói, cô là một người chậm nhiệt (hơi khó gần, khó làm thân với những người khác) bởi vậy lúc đối đãi với những người không quen thuộc, có đôi khi cô chẳng nói nổi vài câu.
Nếu muốn bàn sâu hơi về vấn đề này, cứ thử tráo đổi vị trí xem. Giả sử cô là con riêng, nếu lần đầu gặp mặt mà bà mẹ kế ấy đã xun xoe vồn vã, liều mạng muốn tỏ thái độ thân cận, cô sẽ có cảm nghĩ gì? Khương Song Linh chỉ cảm thấy sởn tóc gáy mà thôi.
Người ta đã có câu: vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(*) rồi.
(*)Chẳng liên quan gì tự dưng nhiệt tình quá mức, nếu không phải kẻ có ý đồ xấu thì cũng muốn trộm cắp gì đây.
Bởi vậy, cô mới đối xử với cậu bé kia như những đứa trẻ bình thường khác, ở chung được thì ở, không ở chung được thì rời đi……
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị
Chương 34
Chương 34