“Nếu con cưới một người vợ trong thành về thì không phải là cả nhà mình đều sẽ có thể diện hay sao? Hơn nữa con sắp được chuyển thành công nhân chính thức rồi, còn Lâm Đường thì sao? Cô ấy chỉ là đồ nhà quê, là một cô gái nông thôn mà thôi. Cô ấy hoàn toàn không xứng với con, con xứng đáng được cưới một cô gái hoàn hảo hơn nữa! Chuyện từ hôn thì mẹ con cũng đã đồng ý rồi, con và Lâm Đường không còn quan hệ gì nữa, sau này con sẽ tìm một người khác tốt hơn so với cô ấy một vạn lần cho cha xem!”
Nói một thôi một hồi xong xuôi, Lưu Quốc Huy nhân lúc Lưu Đại Trụ không chú ý mà nhanh chóng chuồn khỏi nhà tránh nạn.
Lưu Đại Trụ tức giận đến mức đau cả ngực. Ông ngồi yên ở trên ghế, đầu cúi hơi hơi thấp khiến người khác không thấy rõ biểu tình trên mặt.
Dương Xuân Phương thấy bạn già của mình dường như đang bị đả kích nên chột dạ mà rót một chén nước cho ông.
Ngoài miệng thì vẫn oang oang hỏi lại, “Sao? Chẳng lẽ ông cũng muốn cầm chổi đánh tôi à? Quốc Huy đã nói là không thích Lâm Đường rồi mà ông còn định bắt nó phải cưới con bé sao?”
“Hơn nữa hiện giờ cũng là thời đại mới rồi, người trẻ tuổi chúng nó muốn tự mình tìm đối tượng kết hôn thì có gì sai chứ?”
“Con bé Lâm Đường kia thật sự là vừa trầm tính vừa ngốc nghếch. Tôi đã không hài lòng với con bé từ lâu, có thể nhẫn nhịn đến bây giờ đã rất không tệ rồi, ông còn muốn như thế nào nữa?”
Con trai của bà ta sắp thành công nhân chính thức, đến lúc đó sẽ tìm một người vợ cũng là công nhân.
Nhà bà ta sẽ có hai công nhân kiếm ra tiền.
Lưu Đại Trụ liếc mắt nhìn vợ mình một cái, lắc lắc đầu.
Bà vợ này của ông đúng là tóc dài kiến thức ngắn mà.
Cho dù muốn từ hôn thì cũng phải để người làm cha làm mẹ như bọn họ tự mình tới cửa rồi lén giải trừ hôn ước mới đúng.
Làm lớn việc này lên cho tất cả mọi người trong thôn đều biết thì hay lắm à?
“Tôi có nói bà cũng không hiểu được đâu. Bà đừng có mà nhúng tay vào việc này đấy, ngày mai tôi sẽ đi tìm Lâm Sơn để nói chuyện.”
Cho dù không khôi phục lại quan hệ như xưa thì ít nhất cũng không thể đắc tội người ta được.
Ở trong thôn này thì dòng họ Lâm chính là dòng họ giàu có đấy!
Lâm Đường bị thương ở đầu nên tất cả mọi người trong nhà đều ra lệnh cưỡng chế bắt cô ở nhà nghỉ ngơi, căn bản là không có cơ hội để bước ra khỏi cửa phòng.
Sau khi ăn xong cơm chiều, nhoáng cái đã đến không giờ đúng.
Lòng cô tràn ngập kích động mà nhấn vào điểm danh.
“Tích, điểm danh thành công! Chúc mừng ký chủ đã nhận được buff vận may, có tác dụng trong thời gian giới hạn là hai mươi tư giờ.”
Buff vận may?
Chẳng lẽ cái buff khiến người ta biến thành cá chép hình người ấy hả?
*Cá chép (cẩm lý): Ở Trung Quốc thì cả chép là biểu tượng của sự may mắn.
Nếu không phải hiện tại thật sự quá muộn rồi thì cô hận không thể lập tức đi ra ngoài để thử xem sao.
Mang tâm tình kích động mà tiến vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại thì sắc trời đã hoàn toàn sáng sủa.
Thời buổi này mặt trời mọc rất sớm.
Lâm Đường cũng không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi.
Vì đã tỉnh lại và không buồn ngủ nữa nên cô dứt khoát rời khỏi giường rồi đi rửa mặt.
Nhìn khăn lông rách rưới như tấm giẻ lau và bàn chải đánh răng đã chải tới mức sắp rụng sạch lông, Lâm Đường chỉ biết yên lặng không nói gì.
“Xem ra con đường sau này vẫn còn dài lắm!”
Lúc này nhà cô vẫn nghèo đến mức chuột cũng không thèm vào.
Lâm Đường cũng không ăn cơm sáng mà trực tiếp ra khỏi nhà để thử vận may.
Cô còn nhớ rõ tối hôm qua mình đã quay được buff vận may.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu
Chương 8
Chương 8