Tập đoàn Phồn Tinh đã hồi đáp câu hỏi của Văn Châu Liên.
Không ngờ là họ không ép hot search xuống, không xóa bình luận cũng như không có thư của luật sư. Tập đoàn Phồn Tinh phủ nhận chuyện cô ta bị điều khiển, nhưng không giải thích về vấn đề chiếc vòng, chỉ nói có thể mở khóa vòng tay, nhưng muốn cô ta phải chứng minh cho khán giả thấy khả năng sáng tác của bản thân, nếu không sẽ là tung tin đồn nhảm, thư luật sư của Tập đoàn Phồn Tinh sẽ được gửi đến chỗ cô ta ngay lập tức.
Họ sẽ mở một phòng phát sóng trực tiếp kéo dài liên tục hai mươi tư giờ trong bảy ngày cho cô ta. Ngoại trừ việc thỉnh thoảng tiếp xúc với nhân viên mang đồ ăn thức uống đến, cô ta sẽ không có tiếp xúc với những người khác. Cô ta nhất định phải sáng tác dưới sự chứng kiến của khán giả để chứng minh là mình có năng lực sáng tác.
Văn Châu Liên chấp nhận thử thách này mà không hề sợ hãi.
Tưởng Vinh đã nói Tập đoàn Phồn Tinh khinh thường làm những chiêu trò nhỏ này, nhưng không biết rằng sự kiêu ngạo này đã cho cô ta có sơ hở để tận dụng, cô ta có một cả thế giới hiện thực là bàn tay vàng cho mình.
Cô ta biết ở thế giới thực ekip chương trình nhất định sẽ giúp mình. Bọn họ không có lựa chọn nào khác, nếu không thì người trong thế giới ảo sẽ nghi ngờ sự chân thật của thế giới này. Ở tập trước chỉ có một mình Tống Sư Yểu đã đoán ra sự thật về thế giới đó thôi mà ekip chương trình đã bị chửi mắng máu chó đầy đầu rồi. Bây giờ là người trong cả thế giới đó đang nghi ngờ khiến họ mất mặt không biết giấu vào đâu, có lẽ tổng đạo diễn Đàm Uy sẽ bị thế chỗ.
Cho nên chắc chắn họ sẽ giúp cô ta. Đây không còn là vấn đề của riêng cô ta nữa.
...
Thỏa thuận đánh cược giữa Tập đoàn Phồn Tinh và Văn Châu Liên được toàn dân chú ý. Những người đứng về phía Tập đoàn Phồn Tinh, những người đứng về phía Văn Châu Liên và những người trung lập thích hóng chuyện, mọi người chia làm ba nhóm, trong phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu chạy đầy bình luận.
Vệ Ngôn cũng đã mở phòng phát sóng trực tiếp từ sớm.
/Ngồi đợi Văn Châu Liên vả mặt, chị tin em, nếu em không bị oan thì sao dám đối đầu với một con quái vật khổng lồ như Tập đoàn Phồn Tinh chứ?/
/Tập đoàn Phồn Tinh lợi hại thì đã làm sao? Giỏi là có tội phải không? Có tiền là đã có tội rồi phải không?/
/Chuyện này quá khó phân xử, tôi không đứng về phe ai hết, chờ kết quả thôi/
Chương trình phát sóng trực tiếp đã bắt đầu, trên màn hình Văn Châu Liên bắt xe đến biệt thự nơi cô ta sẽ ở trong đó sáng tác cả một tuần. Nhân viên Tập đoàn Phồn Tinh đã đợi sẵn bên ngoài, Văn Châu Liên đưa tay ra, nhân viên liền mở khóa vòng tay trên cổ tay cô ta.
Văn Châu Liên nhìn vòng tay đã được tháo ra, lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng đồng thời cũng tràn đầy tinh thần nhiệt huyết.
Vì để chứng minh khả năng sáng tác của cô ta, để tránh việc cô ta đã có sẵn tác phẩm đạo nhái từ lâu nên Tập đoàn Phồn Tinh đã yêu cầu lấy các từ khóa để sáng tác từ trong khu bình luận cho Văn Châu Liên sáng tạo theo yêu cầu.
Văn Châu Liên không hề sợ hãi.
Lần thứ nhất rút ra năm từ khóa, theo thứ tự là “Đùi gà”, “Coca”, “Khủng bố”, “Giày thể thao” và “Rác”.
/Nếu dùng mấy từ khóa này mà xâu chuỗi thành một ca khúc thì Văn Châu Liên thật sự quá trâu bò/
/Để tôi xem bao lâu thì cô ta có thể làm được, trong khu vui chơi đảo sinh tồn cô ta có thể viết hết bài này đến bài khác mà không cần nghĩ cơ mà/
Vẻ mặt Văn Châu Liên rất nghiêm túc, làm bộ đang sáng tác.
...
Trong thế giới hiện thực, ekip chương trình đã mời một số nhóm sáng tạo rất có tài trong giới âm nhạc để bắt đầu sáng tác ra các bài hát dựa trên những từ khóa này.
Đúng như Văn Châu Liên nghĩ, ekip chương trình sẽ dốc toàn lực để giúp cô ta, không phải chỉ là không để mất mặt mà còn liên quan đến sự sống còn của ekip chương trình, đặc biệt là sự nghiệp của tổng đạo diễn Đàm Uy.
...
Tống Sư Yểu cũng không để ý nhiều đến Văn Châu Liên. Cô đang bề bộn rất nhiều việc. Lễ cưới được lên lịch tổ chức không lâu sau đó, thời gian quá eo hẹp. Giang Bạch Kỳ đã mời đoàn đội của nhà thiết kế váy cưới giỏi nhất thế giới, họ phải tăng ca làm việc, tất bật vô cùng.
Tống Sư Yểu còn phải ở cùng đoàn người nhà mình, họ ở trong một khách sạn thuộc Tập đoàn Phồn Tinh. Tất nhiên Giang Bạch Kỳ không thể bỏ lơ bố mẹ vợ tương lai và các anh vợ chị vợ được, ngày nào cũng tới chỗ họ còn sớm hơn Tống Sư Yểu, đi ăn đi chơi cùng họ.
“Bạch Kỳ đâu rồi?”
“Tôi lại không tìm thấy Tiểu Kỳ Kỳ đâu nữa rồi, có ai nhìn thấy thằng bé đâu không?”
“… Cháu ở đây.” Giang Bạch Kỳ rõ ràng đang đứng ở cách đó không xa, lúc này đành phải trực tiếp đi tới trước mặt đối phương.
Sau đó quả nhiên đã khiến cho mọi người giật nảy mình.
Ngày nào họ cũng phải chơi trò “Mời bạn tìm Giang Bạch Kỳ trong bức hình dưới đây” bất kỳ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu. Lúc đầu mọi người còn cảm thấy thú vị, hơn nữa cũng không tin vào chuyện ma quỷ nên ngày nào cũng chơi trò đó để xem ai sẽ là người tìm ra Giang Bạch Kỳ nhanh hơn. Nhưng về sau tâm mệt rồi, mà mắt cũng mệt.
“Bảo bối, con bảo con rể tương lai một tiếng, bảo thằng bé đi làm việc đi, không cần đến ở cùng chúng ta nữa đâu. Tìm thằng bé mệt quá, lắm lúc đang chơi vui vẻ đột nhiên nhớ ra thằng bé đang ở đây, bỏ lơ nó lâu quá mọi người cũng thấy áy náy…” Mẹ cô nhỏ giọng nói bên tai Tống Sư Yểu. Họ cũng phải chịu thôi, họ phục sát đất rồi. Trên thế giới này đúng là người kỳ quái kiểu gì cũng có, họ cũng gặp không ít người kỳ lạ. Nhưng chuyện khiến bà cảm thấy vui vẻ hơn nữa là trên thế giới này chỉ có con gái bà có thể vừa mắt đã thấy Giang Bạch Kỳ. Đây là nhân duyên được định sẵn nên nhất định sẽ rất hạnh phúc.
“Vâng thưa mẹ.”
Tống Sư Yểu đến nói chuyện với Giang Bạch Kỳ, anh đồng ý, trông có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng Tống Sư Yểu nhìn anh chằm chằm, chú ý tới khóe miệng hơi trầm xuống, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng lại rất phiền muộn.
Tống Sư Yểu bật cười: “Anh sợ mình không làm con rể được ba mẹ vợ thích sao?”
Giang Bạch Kỳ bị cô cười đến mức hai tai đỏ bừng, quay đầu đi: “Không.”
Sau đó anh được cô nắm tay: “Dù mọi người không thích anh thì cũng không thể ngăn cản em thích anh được. Hơn nữa, A Kỳ tốt như vậy thì ai mà không thích anh chứ? Thông minh, đẹp trai, dễ thương, sáng lấp la lấp lánh…”
Mỗi lần Giang Bạch Kỳ nghe được lời khen ngợi thế này đều cảm thấy rất xấu hổ, ngón tay cũng cuộn tròn lại. Trong lòng anh lại lặng lẽ chỉnh lại, cô mới là người thông minh, xinh đẹp, dễ thương, sáng lấp lánh đầy sức hút. Anh chỉ là một hạt bụi nhỏ, không biết tại sao lại lọt vào tầm mắt của mặt trời, được cô chiếu sáng.
Thái độ của cô như vậy có lẽ là do mối tình trước kia gì gì đó mà mấy người Văn Châu Liên nói rồi. Nhưng dù cảm thấy mình là phần còn sót lại của đoạn tình cảm ấy nên mới có được sự may mắn này, chứ không phải vì anh có đủ sức hấp dẫn để thu hút cô, nhưng anh cũng cảm thấy hạnh phúc.
“Nếu anh còn không quay đầu lại là em sẽ hôn anh đó.” Giọng cười dịu dàng, ngọt ngào của Tống Sư Yểu truyền đến.
Anh lập tức quay đầu kinh ngạc nhìn Tống Sư Yểu, sau đó lại nhanh chóng quay đầu đi, tim đập thình thịch. Muốn, muốn hôn anh sao?
Tống Sư Yểu: “Phản ứng của anh thế này là có muốn em hôn anh không đây?”
Cứ như anh mà nói không muốn thì cô sẽ không hôn vậy.
Giang Bạch Kỳ: “...” Hình như cô lại đang trêu chọc anh nữa. Anh đã phát hiện ra từ lâu là cô rất thích chơi trò xấu với anh, cứ như là đã ăn chắc anh rồi. Rõ ràng đối với người khác cô là một chị gái nhỏ dịu dàng, thân thiện mà lại khiêm tốn, bao dung cơ mà.
Tống Sư Yểu: “Không muốn à?”
Tống Sư Yểu: “Thật sự không muốn sao?”
“… Muốn.” Giọng nói trầm thấp đặc trưng cứ như bị dồn ép đến đường cùng, cuối cùng đành chịu thua.
Trên khung cửa sổ kính phản chiếu bóng dáng người con gái đang kiễng chân lên hôn người đàn ông cao gầy dựa lưng vào vách tường.
Bầu trời đêm bên ngoài tòa nhà rất thanh tịnh, những vì sao sáng lấp lóe, ánh trăng sáng ngời.
...
Trưa ngày hôm sau, có một dì mang đồ ăn sáng đến cho Văn Châu Liên, bà xách theo một cái rổ, đặt rổ lên bàn rồi rời đi.
Một lúc sau, Văn Châu Liên tỉnh dậy, đi xuống lầu ăn sáng, trong phòng khách có mấy chiếc camera đang hướng về phía cô ta. Văn Châu Liên vừa ăn vừa nói với camera: “Tôi đã có một số ý tưởng rồi, sau khi ăn xong sẽ bắt đầu ngay.”
/666/
/Mong chờ quá!/
/Nếu cô ấy có thể sáng tác chỉ trong một ngày thì thực sự là một cô gái tài năng/
/Mẹ kiếp, không lẽ thực sự muốn vả mặt sao?/
Văn Châu Liên ăn xong, rất tự nhiên lấy ra một tờ khăn tay lau miệng từ trong giỏ xách, đồng thời đứng dậy vào phòng vệ sinh đánh răng súc miệng.
Phòng vệ sinh là nơi duy nhất trong cả biệt thự không có camera, Văn Châu Liên vừa bước vào đã lập tức mở khăn giấy ra, để lộ bản nhạc viết bên trong.
Trong thế giới thực Văn Châu Liên là nữ ca sĩ, có khả năng ghi nhớ bản nhạc tốt, cô ta học thuộc với tốc độ nhanh nhất rồi vo tờ khăn giấy ném vào bồn cầu xả đi rồi mới ra ngoài.
“Được rồi, bắt đầu làm việc thôi.” Cô ta lau tay rồi đi ra ngoài nói với khán giả đang xem hình trực tiếp, cầm lấy ghita, bắt đầu chơi nhạc.
/Oa... Nghe hay quá!/
/Đây là lấy thực lực vả mặt đấy à? Văn Châu Liên quả thật có tài sáng tác, không thể giả dối được đúng không? Từ những từ khóa đến dì đưa đồ ăn đến đều là của bên trọng tài/
/Trọng tài thì chắc chắn không thể bị làm giả/
/Tống Sư Yểu thật sự muốn hại Văn Châu Liên, để cho Giang Bạch Kỳ chơi Văn Châu Liên một vố lớn như vậy sao? Quá ác độc, nếu Văn Châu Liên không có thực lực thì đúng là đã chết oan rồi/
/Không hổ là người viết tiểu thuyết, tư duy của Tống Sư Yểu quá kinh, phim truyền hình cũng không dám làm như thế/
/Bây giờ mới là ngày đầu tiên, có phải có tài thật hay không thì phải nhìn thêm mới biết/
Phát sóng trực tiếp trong bảy ngày, suốt hai mươi tư giờ dưới con mắt theo dõi của cư dân mạng, trung bình một ngày rưỡi Văn Châu Liên viết xong một bài, tất cả đều được viết dựa trên các từ khóa lấy từ bình luận của cư dân mạng, bài nào cũng rất khá. Hướng gió trên mạng đã hoàn toàn thay đổi chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hashtag #Văn Châu Liên có thực lực thật sự# đã lên top 1 hot search, top 2 là #Tập đoàn Phồn Tinh hãm hại #.
Mọi người nghĩ rằng chuyện này đã có chứng cứ rành rành không thể chối cãi. Ông chủ Giang Bạch Kỳ của Tập đoàn Phồn Tinh vì giúp Tống Sư Yểu trả thù cô thiên kim giả mà đã bày ra một cái bẫy rất lớn.
Vệ Ngôn xem chương trình trực tiếp thật sự không ngờ ekip chương trình thật sự giúp Văn Châu Liên. Anh ta thấy mà trợn mắt líu lưỡi, lúc trước ekip chương trình còn hố các phán quan minh tinh, vậy mà lần này lại giúp đến mức độ này. Xem ra trong tập hai Tống Sư Yểu đã gây ra cho họ rắc rối rất lớn.
Anh ta hơi tò mò, rất muốn rời khỏi đây, nhưng lại không thể đi được, có điều, tập hai cũng sắp kết thúc rồi nhỉ?
Tại thời điểm này, chương trình trực tiếp “Ngày phán xét chính nghĩa” ở thế giới hiện thực đã bước vào nửa tiếng cuối cùng.
/Nửa giờ cuối cùng, xem ra Giang Bạch Kỳ và Tống Sư Yểu sẽ thua mất rồi/
/Tôi đoán là có đánh chết họ cũng không nghĩ tới phía sau Văn Châu Liên lại có cả một thế giới làm bàn tay vàng cho cô ta/
/Thấy hơi trơ trẽn, nhưng còn hơn là bị NPC trong thế ảo phát hiện ra sự thật về thế giới đó, nhìn qua góc nhìn của Văn Châu Liên cũng khá thoải mái/
/Ekip chương trình thực sự quá bất tài, chỉ có thể dùng cách này để giành chiến thắng, buồn nôn/
/Đấu với một tội phạm gϊếŧ người thì cần phải quang minh lỗi lạc chắc?/
Những khán giả nhìn qua góc nhìn của Văn Châu Liên cảm thấy rất sảng khoái. Có bàn tay vàng và vả mặt là một trong những yếu tố được công chúng yêu thích nhất, nhưng những người khác không nhìn qua góc nhìn của Văn Châu Liên, biết được chân tướng sự việc mà nhìn thấy kiểu kịch bản thế này sẽ cảm thấy rất khó chịu, rất không thoải mái, Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ quá thảm.
Nhưng họ có thể làm được gì đây? Ai có thể làm được? Bất cứ lúc nào ekip chương trình cũng có thể cho người thật vào đó liên lạc với NPC, truyền cho cô ta một mảnh giấy nhỏ. Cái danh tài năng của cô ta có thể giữ vững, sự việc đã biến thành thế này thì họ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa oan được.
Văn Châu Liên đi ra từ trong biệt thự, ánh mặt trời vô cùng chói chang, cô ta đứng ngoài cửa chờ Tưởng Vinh, lướt điện thoại nhìn bình luận mắng Tống Sư Yểu và Giang Bạch Kỳ, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Lần này Tống Sư Yểu đừng có mơ mà lưu lại một kết cục đặc sắc gì như trong tập đầu. Cô cứ như thế này mà kết thúc tập hai trong trạng thái bị người trong thế giới ảo chửi rủa đi. Những người hâm mộ kẻ mạnh sẽ thoát fans bỏ đi, vì cuối cùng họ cũng hiểu Tống Sư Yểu cũng chỉ đến thế là cùng, không phải là một người không thể đánh bại, tập đầu chỉ là một sự việc ngoài ý muốn mà thôi.
Văn Châu Liên đợi ở cửa một hồi, chờ Tưởng Vinh đến đón mình. Cô ta nóng lòng muốn nhìn vẻ mặt của đối phương, có phải người đó sẽ ấn tượng với cô ta không, có phải cô ta đã giúp được anh ta hay không.
Qua một hồi lâu có một chiếc xe chạy tới, Tống Sư Yểu bước xuống từ trên xe.
Văn Châu Liên nhìn cô với nụ cười tự mãn trên mặt. Lần này có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa oan được đâu, mối quan hệ giữa cô và Giang Bạch Kỳ lại càng trở thành là một điểm đáng ngờ không thể giải thích được.
“Đi dạo với tôi không?” Tống Sư Yểu đi đến trước mặt cô ta, mỉm cười hỏi.
“Được thôi.” Văn Châu Liên cười nói. Cô ta cũng muốn xem đối phương định nói gì.
Hai người cùng đi trên đường, dọc theo đường đi không thấy bóng người và xe cộ, con đường rất yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ thổi qua, sườn mặt Tống Sư Yểu dưới ánh mặt trời trong suốt sáng chói, không nhìn rõ đường nét.
Khi đi ngang qua một cột thông báo, trên đó có dán áp phích quảng cáo phim, trên áp phích có hình một bể cá lớn, có một người đàn ông trong bể cá đó, đang nện đầu mình vào bể cá. Tựa đề phim là “Người trong bể cá”, chuyển thể dựa trên tiểu thuyết của Công chúa Đồ Long.
Tống Sư Yểu dừng lại rồi nói: “Cô đã đọc sách của tôi chưa?”
Văn Châu Liên: “Xin lỗi, ngày nào tôi cũng rất bận rộn, làm gì có thời gian đọc sách của cô.”
“Nhân vật chính trong truyện “Người trong bể cá” tên là Luota. Cuộc sống từ khi còn nhỏ của Luota vốn rất êm đềm và bình yên. Trong lòng anh ta lại có rất nhiều điều phiền não, nguồn gốc của phiền não đó là do anh ta nhận được quá nhiều mà chẳng hiểu tại sao. Dù người nhà, bạn bè, người yêu, dẫu cho chỉ là một suy nghĩ rất nhỏ nhặt đột nhiên lóe lên trong đầu anh ta, chỉ cần anh ta muốn có thì nhất định sẽ có được. Một người đẹp trước đó từng phớt lờ anh ta bỗng nhiên bỏ rơi người yêu quay sang yêu anh ta. Dường như trong cõi u minh có một bàn tay đang điều khiển tất cả những điều này, anh ta bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, cảm thấy rất hoảng sợ, anh ta muốn ra ngoài đi dạo một mình nhưng lại phát hiện ra dù đi đâu thì cũng giống thế, thậm chí anh ta còn có cảm giác như bị ai đó nhìn trộm sát sao mình, kè kè với anh ta như hình với bóng. Nhưng dù anh ta nói chuyện đó với ai thì họ đều nói là anh ta bị bệnh. Anh ta cảm thấy suy sụp, điên cuồng và tuyệt vọng, không biết chuyện gì đang xảy ra…”
Văn Châu Liên nghe mãi rồi đột nhiên cảm thấy da đầu mình run lên, có cảm giác bất ổn dâng lên trong lòng. Kịch bản này có vẻ giống như kịch bản Tống Sư Yểu đang trải qua, hoặc là giống với những người bị phán xét…
Trong thế giới thực, khán giả cũng ngừng bình luận, nín thở lắng nghe từng lời nói của Tống Sư Yểu.
Trong trường quay chương trình, nhân viên công tác cảm nhận rõ ràng da đầu mình đang căng lại, ngừng thở, tim đập nhanh hơn.
“Sau đó, cuối cùng anh ta cũng phát hiện ra sự thật hoang đường. Hóa ra anh ta đang ở trong một thế giới giả, có vô số người đang quan sát mọi thứ về anh ta từ nơi mà anh ta không thể nhìn thấy. Anh ta giống như con cá trong bể, bị bóc trần, tr@n trụi trước mắt những người vây xem mình…”
Văn Châu Liên: “Sau đó thì sao?”
“Luota sợ hãi và tức giận. Anh ta bắt đầu giãy dụa, cố gắng thoát khỏi thế giới này, đồng thời định thử biện pháp cuối cùng là tự sát. Lúc này, những người ở thế giới thực lại nói với anh ta một sự thật khác. Hóa ra Luota là một quân nhân rất xuất sắc trong thế giới thực, sau một cuộc chiến anh ta trở thành một người thực vật không thể tỉnh lại. Để đền bù và ban thưởng cho anh ta, đế quốc đã đưa linh hồn của anh ta vào thế giới ảo, sắp xếp gia đình, bạn bè, người yêu, đồng nghiệp cho anh ta, để anh ta sống một cuộc sống hoàn hảo... Những người nhìn anh ta ở ngoài đời thực là những fans hâm mộ quan tâm đến anh ta, sùng bái anh ra. Họ chi tiền vì anh ta, để công ty cho anh ta mọi thứ mà anh ta muốn, họ muốn cho anh ta có được mọi thứ.”
“Nếu Luota lựa chọn rời khỏi thế giới ảo này thì anh ta sẽ trở về cơ thể thực vật, sau đó chết đi trong bóng tối mà không có người nào chú ý tới. Nhưng nếu anh ta chọn ở lại thế giới ảo thì anh ta có thể có bất cứ điều gì mình muốn, chết trong hạnh phúc, trong sự theo dõi của toàn dân. Nhưng Luota đã bật khóc và hét lên rằng đây không phải phần thưởng mà chính là sự phản bội, sau đó anh nhảy xuống từ một tòa nhà cao. Từ đó thế giới chìm trong bóng tối.”
Văn Châu Liên: “Ngu xuẩn, chết tử tế cũng không bằng còn sống.”
Tống Sư Yểu: “Đúng vậy. Cho nên kết thúc của câu chuyện là sáng ngày hôm sau, Luota thức dậy trên giường của mình. Mọi việc vẫn diễn ra như bình thường. Sau khi tắm rửa, anh ta chào hàng xóm lái xe đi làm, nụ cười vẫn rạng rỡ tươi sáng như mọi khi.”
/Mẹ kiếp, nghĩ kỹ thì thấy đáng sợ quá!/
/Đúng là kinh khủng, để người ta sống mà như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dưới ánh mắt nhìn của người khác, mọi việc đều làm theo ý muốn của người khác, bản thân việc đó đã là một hình phạt rồi, thưởng thưởng cái rắm, cảm giác cứ như bị cưỡиɠ ɦϊếp tinh thần ấy/
/Sao Tống Sư Yểu có thể viết được loại truyện này vậy, trời ạ, cô ấy lại hoài nghi về thế giới này sao?/
/Thì ra “Người trong bể cá” có nội dung như vậy, chẳng trách Giang Bạch Kỳ lại làm ra khu vui chơi đảo sinh tồn!/
/May quá, may quá. Tôi còn tưởng là cô ấy sẽ viết chuyện người trong thế giới giả tưởng sẽ bị phán xét chứ, làm tôi sợ muốn chết, hóa ra không phải vậy/
Mặc dù ekip chương trình cũng sợ hãi toát mồ hôi lạnh nhưng nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, cũng còn may, họ cứ tưởng là mình sắp bị quay ngựa rồi, cảm giác ngã ngựa thật sự quá kinh khủng.
Văn Châu Liên run rẩy nói: “Sao cô lại nói với tôi chuyện này? Chẳng lẽ cô nghĩ nếu nói chuyện thúc đẩy tình cảm với tôi thì có thể không cần xin lỗi, có thể xóa bỏ những việc cô đã làm với tôi sao?”
“Tôi đã làm gì cô?”
“Cô còn dám hỏi à! Tôi nói cho cô biết, giả ngu cũng vô dụng thôi. Bây giờ mọi người đều đã nhìn ra tài năng của tôi, đều biết tôi bị mấy người hãm hại hàm oan. Tất cả mọi người sẽ đứng về phía tôi thôi!”
Tống Sư Yểu nhướng mày, vẫn giữ nụ cười ôn nhu: “Tài năng của cô... Không phải vừa rồi cô mới hỏi tôi tại sao tôi lại kể cho cô về chuyện “Người trong bể cá” sao? Tôi muốn nói với cô, sao cô có thể đảm bảo mình có phải là một con cá trong bể không?”
Văn Châu Liên giật mình: “Cái gì?”
Tống Sư Yểu chỉ cười, cô gái đứng trước mặt cô ta có mái tóc đen như mực, mềm mại tung bay thật dịu dàng, tà váy của cô đung đưa, hương thơm lan tỏa cũng nhẹ nhàng vô cùng. Nhưng nụ cười của cô đột nhiên dường như ngày càng xa dần, đôi mắt trong veo đen láy dường như cũng trở nên không thể hiểu được.
Văn Châu Liên bỗng nhiên cảm thấy không rét mà run.
“Cô, rốt cuộc cô có ý gì?”
“Làm sao cô có thể đảm bảo là mình không ở trong bể cá? Hãy nhìn thế giới này đi, mặt trời, bầu trời, mưa, sương, gió, mọi thứ xung quanh cô đều vô cùng chân thực, cô mở điện thoại lên đi, cô có thể thấy cư dân mạng đang ủng hộ mình, tên cô cũng đang ở trên hot search. Nhưng thế giới này không có thật, đây là khu vui chơi đảo sinh tồn.”
Máu Văn Châu Liên như đã đông cứng lại, sắc mặt tái nhợt, cô ta lắc đầu: “Không, không thể nào! Không thể nào!” Cô ta điên cuồng lao về phía Tống Sư Yểu, nhưng lại xuyên qua người đối phương, ngã xuống đất.
Cô ta hít vào một hơi, nhìn vào lòng bàn tay bị đất cát làm rách da.
“Văn Châu Liên, cả những người phía sau cô nữa, sao mấy người có thể bảo đảm mình không ở trong bể cá?” Tống Sư Yểu quay đầu lại, giống như đang nhìn người bên ngoài bể cá, nhìn về phía ống kính vô hình, sự lạnh lẽo xuyên thấu vào trái tim từng khán giả đang xem.
/A a a a a a a làm tôi sợ muốn chết!/
/Đệt đệt đệt đệt rùng hết cả mình!/
/Vậy là bây giờ Văn Châu Liên đang ở trong thế giới ảo của thế giới ảo sao? Cô ta vào đó từ lúc nào vậy?/
/Hoàn toàn không nghĩ ra được sơ hở ở chỗ nào. Rốt cuộc Văn Châu Liên bị đưa vào thế giới ảo từ lúc nào, còn Vệ Ngôn thì sao? Vệ Ngôn cũng vào trong đó à? Anh ta vẫn còn đang nằm đó thoải mái lướt mạng chờ hết buổi trực tiếp kia kìa, hoàn toàn không hề biết mình đang ở trong thế giới ảo, ba mẹ cũng là giả luôn!/
/Làm sao chúng ta có thể đảm bảo rằng mình đang không ở trong bể cá?/
/Tống Sư Yểu thật sự phát hiện ra thế giới đó không có thật rồi, cô ấy phát hiện ra từ khi nào? Rốt cuộc đã lộ sơ hở từ lúc nào vậy? @Ekip chương trình Ngày phán xét chính nghĩa @Ekip chương trình Ngày phán xét chính nghĩa, đứng ra giải thích một câu xem nào!/
Khán giả như phát điên lên, dù có mệt rã rời cũng bị dọa cho tỉnh táo trở lại.
Ekip chương trình cũng choáng váng, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm xong, thần kinh vừa được thả lỏng thì lại căng thẳng trở lại. Họ thực sự rơi vào bẫy một lần nữa rồi! Văn Châu Liên vào thế giới ảo từ khi nào, trò chơi bắt đầu từ khi nào? Họ giúp Văn Châu Liên sáng tác nhạc…
Trời ạ!
“Không thể nào? Vòng tay của tôi đã bị tháo ra rồi mà…” Giọng Văn Châu Liên lập tức im bặt, hai mắt trợn tròn. Cô ta đang ở trong thế giới ảo cho nên việc được tháo vòng tay ra cũng là giả, ở bên ngoài thế giới này, cái vòng của cô ta vẫn còn nguyên.
Môi Văn Châu Liên run lên, cảm xúc hoảng sợ biến thành tấm lưới quấn lấy cô ta. Mọi giác quan như mắt, tai, xúc giác bắt đầu đánh lừa chính bản thân cô ta. Mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là cảm xúc thật. Chuyện này khiến cô ta vô cùng sợ hãi, như gặp phải ác mộng mà không thể tỉnh dậy: “... Tôi, tôi vào đây từ khi nào? Tưởng Vinh đâu?”
“Tưởng Vinh là giả, buổi phát sóng trực tiếp phủ nhận việc đạo nhái của cô cũng là giả, cư dân mạng là giả, cái gì cũng là giả hết.”
Văn Châu Liên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra để lên mạng, nhưng nhìn thấy hot search cô ta vừa thấy trước đó đã biến mất không thấy gì nữa, cô ta tự tìm kiếm mình.
Netizen: “Văn Châu Liên mất tích đã lâu rồi, chắc là bị phong sát đấy.”
Netizen: “Cô ta làm gì còn mặt mũi mà xuất hiện, chó đạo nhái, làm tôi buồn nôn chết mất. Không biết những người bị cô ta đạo nhái đã xảy ra chuyện gì?”
Netizen: “So với nhân phẩm của cô ta thì chuyện đạo nhái vẫn chưa là cái đinh gỉ gì, tôi thực sự đã tận mắt chứng kiến một bạch liên bông giả dối ác độc nhất đời này, còn ác hơn cả ác quỷ.”
Netizen: “Tốt hơn hết là Văn Châu Liên nên tiếp tục im lặng thế này đi, đừng xuất hiện nữa, nếu không tôi lại nôn hết bữa ăn tối qua ra ngoài mất…”
Netizen: “Chắc chắn chính phủ sẽ phong sát loại người này, nếu bọn trẻ coi những người như cô ta là thần tượng thì tính cách sẽ bị ảnh hưởng đến thế nào đây!”
...
“A!” Văn Châu Liên ném điện thoại ra ngoài như bị điện giật, những lời này làm con mắt cô ta đau nhói. Cô ta vẫn luôn trốn tránh không dám nhìn những lời chửi rủa như thế này.
“Thả tôi ra ngoài đi, mau thả tôi ra ngoài đi!” Văn Châu Liên sụp đổ hét lớn, hoàn toàn mất hình tượng: “Ekip chương trình! Mau thả tôi ra ngoài a a a a a…”
Tống Sư Yểu: “Xin lỗi, hôn lễ của tôi sắp diễn ra rồi, tôi phải đi đây.”
“Tống Sư Yểu!” Văn Châu Liên bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Không phải cô đã đoán ra rồi à? Cô chính là người trong bể cá, còn kết hôn cái gì nữa? Tôi nói cho cô biết, đúng vậy, tất cả mọi thứ đều là giả, tất cả mọi thứ xung quanh cô, tất cả đều là giả hết! Anh trai cô, gia tộc của cô, Giang Bạch Kỳ ai cũng đều là giả hết!”
Suy sụp đi, hãy suy sụp như cô ta đi! Đây là một việc kinh khủng đến mức nào? Đến cả thân xác của mình cũng đang lừa dối mình. Để cô cảm thấy mọi thứ đều là thật nhưng kết quả là lại đều là giả dối, ba mẹ, người yêu, tình yêu, tình bạn, tất cả đều là giả dối, đã thế còn có vô số người đang nhìn chằm chằm vào mình từ bên ngoài, xem mình như xem một con hề!
Mau suy sụp đi!
Tống Sư Yểu không lên tiếng, chỉ nhìn cô ta một cái rồi quay người đi, bóng cô hóa thành ánh sao, vỡ vụn trong không khí, biến mất không còn tăm tích.
...
Tống Sư Yểu mở mắt ra, tỉnh dậy từ trong khoang VR.
Cô vừa nhấc tay thì đã được Giang Bạch Kỳ nắm chặt lại, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, anh nắm tay cô không quá chặt nhưng rất vững vàng, kéo cô đứng dậy.
Đây là phòng thí nghiệm lớn số A801 ở tầng tám trong tòa nhà nghiên cứu khoa học số một của trụ sở Tập đoàn Phồn Tinh. Ở đây có các quan chức chính phủ với nhiều màu da và mặc quân phục khác nhau, cũng như các nhà khoa học của Tập đoàn Phồn Tinh.
Trong khoang VR bên cạnh khoang của Tống Sư Yểu, Văn Châu Liên cũng đang nằm trong đó, còn ở màn hình lớn phía trước, cô ta đang gục xuống, điên cuồng hét lên trên con đường vắng vẻ, dường như đã hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình nữa rồi.
Chẳng thế thì sao? Làm sao còn có thể kiềm chế được nữa? Cô ta đã ở trong thế giới ảo này quá lâu, suốt tám năm ròng cô ta được chiều chuộng vô bờ bến, gia cảnh giàu có, người người săn đón, hoàn toàn khác với thế giới thực. Hoàn cảnh sống này đã khiến tính cách cô ta thay đổi, càng trèo cao càng không thể chịu đựng được nỗi đau khi rơi xuống, khả năng chịu đựng của tâm lý trở nên rất yếu ớt. Cô ta đã không còn là ca sĩ Văn Châu Liên ba mươi tuổi trong thế giới thực nữa.
Ekip chương trình xem cảnh này lập tức hít thở không nổi nữa. Cả quá trình họ giúp Văn Châu Liên đã bị người trong thế giới ảo nhìn thấy hết toàn bộ. Hơn nữa, nhìn tình hình này thì ở đây toàn là những quan chức chính phủ cấp cao của nhiều quốc gia! Nếu họ công bố chuyện này cho công chúng thì...
Chỉ nghĩ tới đây là tổng đạo diễn Đàm Uy đã muốn té xỉu, ôm ngực như sắp bị đột quỵ, ngón tay run rẩy chỉ vào Văn Châu Liên: “Cô ta, cô ta lại dám thừa nhận với Tống Sư Yểu, còn hét rất to nữa…”
“Đạo diễn Đàm, ông đừng lo lắng, chỉ còn mười phút nữa là hết tập hai rồi.” Phó đạo diễn vội vàng nói.
“Đúng vậy, bọn họ sẽ không dễ dàng thông báo những chuyện như vậy cho người dân biết đâu.”
Đàm Uy được an ủi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại được. Ông ta ôm lấy lồng ngực đau nhức, được trợ lý đỡ ngồi xuống ghế. Nhưng trong lòng ông ta vẫn rất hận Văn Châu Liên. Lúc đầu cô ta không thừa nhận, để người trong thế giới ảo tùy ý suy đoán, chỉ còn mười phút cuối cùng thế nào cũng có thể lừa cho qua chuyện, nhưng giờ cô ta lại nói thẳng với Tống Sư Yểu là đối phương chỉ đang ở trong một thế giới không chân thực, mọi thứ đều là giả thôi! Ông ta thực sự chỉ muốn tát cho cô ta một bạt tai!
...
Trong thế giới ảo.
Bầu không khí trầm mặc khiến người ta nghẹt thở bao trùm căn phòng thí nghiệm khổng lồ.
Chứng cứ vô cùng xác thực, họ đã xem tận mắt những diễn viên quần chúng kia xuyên qua truyền tờ giấy cho Văn Châu Liên, sau đó chính miệng cô ta cũng đã thừa nhận.
Tất cả đều là giả thôi sao? Chỉ có Tống Sư Yểu là thật sao? Tống Sư Yểu là người trong bể cá, còn họ đều là những hình nộm được chế tạo ra sao? Họ không là gì hết, chỉ là “hư không” thôi sao?
Các lãnh đạo lớn không thể chấp nhận nổi, luôn cảm thấy chuyện này thật sự quá hoang đường, quá nực cười. Sao lại là giả được? Rõ ràng họ có máu có thịt, trưởng thành từ lúc nhỏ đến khi lớn, biết khóc biết cười, biết cảm giác yêu hận một người nào đó là thế nào.
Tống Sư Yểu cầm tay Giang Bạch Kỳ: “Đi thôi.”
Giang Bạch Kỳ im lặng cả một đoạn đường, anh quay đầu nhìn Tống Sư Yểu, cô lại nhìn ngược lại anh, miệng nở nụ cười.
Giang Bạch Kỳ nắm chặt tay cô: “Cô ta nói anh là giả.”
Tống Sư Yểu: “Em không tin.”
Giọng điệu của cô hết sức kiên quyết, không hề nghi ngờ khiến Giang Bạch Kỳ sửng sốt.
Tống Sư Yểu dừng lại, nắm lấy hai tay anh, nói nghiêm túc: “Em vẫn luôn hoài nghi thế giới này, nhưng em chưa từng hoài nghi anh. A Kỳ, anh khác với những người khác, đối với em thế giới này là giả dối, chỉ có anh là thật. Anh là thật, thế là đủ rồi.”
/A a a a a a a/
/Hôm nay tôi lại tiếp tục khóc vì câu chuyện tình thần tiên này, hu hu hu hu!/
/Đảng CP đã chiến thắng, a a a a a! Thế giới này là giả, chỉ có anh là thật. Tôi khóc muốn điên rồi a a a a!/
/Xong phim luôn, tôi nghĩ tôi không nhịn được nữa mà muốn biến thành fans CP rồi. Nhưng lý trí nói cho tôi biết là không nên, lỡ như Tống Sư Yểu lại ở bên người khác thì sao? Giang Bạch Kỳ chỉ tình cờ xuất hiện hai lần, đến tập ba cũng không có khả năng lại xuất hiện nữa! Thế thì thương tâm quá đi mất!/
/A a a a! Mau kết hôn đi, mau kết hôn đi nhanh lên! Đừng phụ lòng tốt, mau kết hôn đi, tôi có táng gia bại sản cũng phải góp tiền cho hai người a a a a!/
Tim Giang Bạch Kỳ đập thình thịch. Anh cảm giác chân mình như đang trên không, cả người ngập trong kẹo ngọt, cảm xúc ngập tràn như muốn trào ra, không thể diễn tả bằng lời. Anh thấy mình đã hoàn toàn bị cô nắm trong tay rồi, thiếu nữ trước mặt muốn gì anh cũng sẽ cho cô, dù là bất cứ điều gì, kể cả mạng sống của anh.
“Nếu em là Luota, đã chết một lần, bị xóa sạch ký ức, ném vào đây bắt đầu lại từ đầu, thì theo lời đám người Văn Châu Liên hai chúng ta lại gặp lại nhau, em lại thích anh thêm một lần nữa, chúng ta là định mệnh của nhau, anh nhất định sẽ luôn ở bên em.”
Giang Bạch Kỳ nhìn thiếu nữ sáng lấp lánh trước mặt mình, dường như trong mắt cô, anh cũng có ánh sáng, không còn là một hạt bụi nhỏ nhoi mà người ta không thèm nhìn vào mắt nữa. Anh không thể dời mắt nhìn đi chỗ khác, cũng không thể trút bỏ những cảm xúc đang trào dâng trong lòng ra, chỉ có thể bất động tập trung nhìn vào cô như thể cô là cả thế giới của anh.
“Anh sẽ luôn ở bên em.”
Dù là núi đao biển lửa, chỉ cần ở nơi đó có em thì anh nhất định sẽ đến đó, nhất định sẽ đến bên em.
Chương trình phát sóng trực tiếp bước vào giai đoạn đếm ngược năm phút cuối trước khi kết thúc.
Đám cưới của Giang Bạch Kỳ và Tống Sư Yểu sẽ diễn ra vào ngày mai. Giấy mời đã được gửi đi. Khách mời từ khắp nơi trên thế giới đã đến ở trong các khách sạn Thuộc tập đoàn Phồn Tinh. Địa điểm tổ chức lễ cưới được bảo vệ nghiêm ngặt, một trăm nghìn bông hồng cũng đang được bảo vệ cẩn thận.
Giang Bạch Kỳ tiễn Tống Sư Yểu về khách sạn. Anh nhìn bóng lưng cô, trái tim đập thình thịch.
Tống Sư Yểu đi một bước quay lại nhìn ba lần, cuối cùng ngượng ngùng cười: “A Kỳ, chờ ngày mai anh tới đón em nha.”
Tim Giang Bạch Kỳ càng đập nhanh hơn nữa, mỗi lần đều như đang nổ vang bên tai anh.
Anh có linh cảm, có trực giác như đã tồn tại sẵn trong máu, thôi thúc anh phải làm một điều gì đó, để anh vừa hạnh phúc vừa đau khổ.
Chính phủ cấp cao của các quốc gia đang tổ chức một cuộc họp khẩn cấp vì sự thật hoang đường đầy đáng sợ của thế giới này.
Họ sứt đầu mẻ trán bàn bạc với nhau. Đã biết thế giới của họ là giả dối rồi sau đó phải làm sao? Họ có thể làm gì? Lẽ nào họ có thể phá bỏ ranh giới vô hình kia, sẽ hỏi gì và nhận được câu trả lời thế nào? Cuối cùng những người nắm quyền vẫn luyến tiếc quyền lực trong tay, cho dù là giả thì họ cũng muốn nắm giữ, giống như Văn Châu Liên.
Họ sẽ che giấu tin tức này đi và coi như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi ekip chương trình biết được quyết định của họ qua góc nhìn của Tống Sư Yểu thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Họ rất sợ những NPC này sẽ đột ngột thông báo sự thật cho toàn thế giới.
Chương trình phát sóng trực tiếp đếm ngược còn ba phút cuối trong thế giới hiện thực.
Các nhân viên bắt đầu thả lỏng tinh thần, cuối cùng thì giai đoạn khó khăn này cũng sắp kết thúc rồi. Vì sao lại như vậy? Rõ ràng bọn họ là ekip chương trình, cho tới nay chỉ có họ đùa giỡn người bị phán xét, nhưng vì sao đến mùa của Tống Sư Yểu họ lại cảm thấy mình bị chơi khăm mất hết sức lực, cả thể xác và tinh thần đều rất mệt, thậm chí còn có cảm giác sợ hãi khi bị chi phối một cách khó hiểu.
Lúc này, Giang Bạch Kỳ hít thở sâu mấy hơi, anh không muốn làm chuyện này, ngày mai là đám cưới của anh với Tống Sư Yểu, anh rất khao khát, khao khát mãnh liệt được ở bên cô. Nếu anh làm như vậy thì đám cưới ngày mai nhất định sẽ không thể thực hiện được.
Nhưng... anh biết mình nên làm điều đó, trực giác nói cho anh biết điều này là tốt nhất cho cô.
Cho dù trái tim anh như bị xé nát vì không nỡ nhưng anh vẫn chọn bấm nút xác nhận.
Ngay lập tức, các tài khoản chính thức trên tất cả các nền tảng mạng xã hội của Tập đoàn Phồn Tinh đã phát hành một đoạn video và một bức thư gửi đến mọi người.
Trong video có Văn Châu Liên và các quan chức cấp cao của chính phủ cùng với cuộc họp liên quan, bức thư gửi đến toàn dân, thông báo sự thật của thế giới này cho tất cả mọi người đều biết.
Chuyện này giống như một quả bom làm nổ tung cả thế giới.
Ekip chương trình “Ngày phán xét chính nghĩa” chìm vào yên lặng, mọi gương mặt đều đông cứng lại. Cuối cùng Đàm Uy đã không thể chịu đựng được hơn nữa, ôm tim ngã quỵ xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cái Quỳ Này Tôi Nhận!
Chương 69
Chương 69