Thiên Thành chở Tiêu Mạn đến trường trước con mắt của nhiều người.
Lúc đến nơi, Thiên Thành xuống trước, mở cửa xe cho em gái.
Đứng trước cổng trường, Tiêu Mạn hỏi Thiên Thành:
- Anh thấy trường của em thế nào? Không khác gì em kể chứ?
Vừa quan sát vừa suy nghĩ, Thiên Thành mới trả lời:
- Khuân viên rộng, nằm ở mặt tiền của thành phố, trông cũng khang trang, mới mẻ, sạch sẽ.
Chỉ tiếc là không vào trong để xem cơ sở vật chất thế nào thôi.
- Em đã bảo mà, vậy mà anh và anh Tuấn cứ không yên tâm.
( Anh Tuấn là anh nào thì chap sau này mình sẽ nói rõ)
Thiên Thành cười nhẹ xoa đầu Mạn Mạn:
- Chỉ cần em gái anh thích thì ở đâu cũng được.
Tiêu Mạn nhìn đồng hồ rồi tạm biệt anh trai:
- Muộn rồi, em vào trước, anh đi cẩn thận, bye bye.
- Bye bye, lát nữa anh sẽ đến đón em.
Chờ cho Tiêu Mạn đi qua cổng, Thiên Thành mới xoay người lái xe rời đi.
Tiêu Mạn bước từng bước trong sân trường, đi đến đâu cũng nghe có người thì thầm bàn tán, hôm qua mới phủ sóng toàn bạn bè thì hôm nay cả trường đều biết:
- Anh trai vừa chở nữ thần của chúng ta là ai vậy?
- Là bạn hay là người yêu.
- Hay anh trai.
- Không phải đâu, theo mình biết, nữ thần là con một mà nhỉ.
Đấy là một số người tò mò bàn tán, còn một số người đu OTP thì khiến cho người ta lắc đầu ngán ngẩm:
- Trời ơi, không thể ngờ thuyền mình chèo đã lật rồi ư?
- Buồn chết đi mất.
- Tôi cũng vậy nè, tự nhiên thấy nữ thần đi với anh trai đó làm tôi tan nát bầu trời.
- Không, nhất quyết không thể nào, nữ thần phải về với nam thần chứ.
- Đúng đúng.
Thật là, khiến cho Tiêu Mạn đau đầu chết được.
( Tác giả chỉ muốn nói: này bàn dân thiên hạ, chính chủ còn chưa lên tiếng mà mọi người đã lo lắng rồi, đôi khi thứ chúng ta nhìn được và nghe được chưa chắc đã là sự thật đâu.