Biết đại bá mẫu là luyến tiếc nàng, Ngưng Hương cười nói: “Không có việc gì, lần sau trở về liền không có việc gì.
”A Mộc nghe ra điểm không đúng, nghi hoặc mà ngẩng đầu.
“A Mộc biết lột trứng gà sao?” Ngưng Hương sợ đệ đệ khóc nháo chậm trễ ăn cơm, cố ý nói tránh đi.
A Mộc lực chú ý tức khắc về tới trứng gà , gật gật đầu, nghiêm túc lột trứng gà cho tỷ tỷ xem.
Ngưng Hương gần như tham lam mà nhìn chằm chằm đệ đệ nhất cử nhất động, đệ đệ luyến tiếc nàng, nàng cũng luyến tiếc tiểu gia hỏa a.
Nhưng mà dù luyến tiếc, nên đi vẫn phải đi.
Bên này Ngưng Hương mới vừa giúp Lý thị thu thập hảo nhà bếp, Lưu Toàn liền tới rồi, Từ Thủ Lương đi trước nói với hắn vài lời, liền đứng ở ngoài cửa.
Ngưng Hương ngồi xổm A Mộc trước mặt, vuốt nam oa đầu nói: “Tỷ tỷ đi rồi, lần sau trở về mua hạt dẻ cho A Mộc ăn.
”A Mộc lúc này mới nhớ lại tỷ tỷ còn phải về hầu phủ làm việc.
Tiểu gia hỏa vành mắt lập tức liền đỏ, bổ nhào vào trong lòng ngực tỷ tỷ, không cho nàng đi.
Cơ hồ mỗi lần ly biệt đều như vậy, Ngưng Hương trong lòng cũng khó chịu, nhưng nàng không nghĩ nói dối nói một lát liền trở về, làm đệ đệ cứ ngóng ở nhà chờ.
May mắn A Mộc thực hiểu chuyện, tuy rằng thực không muốn, được mẹ con Lý thị khuyên bảo cũng không có dây dưa tỷ tỷ lâu lắm, nắm tay tỷ tỷ đem nàng đưa đến cổng lớn, lại nhìn tỷ tỷ ngồi trên xe lừa Lưu gia.
Ngồi trên xe, Ngưng Hương nỗ lực hướng đệ đệ cười, thẳng đến xe lừa đi xa, nàng mới lặng lẽ lau nước mắt.
Từ Thủ Lương cũng đi theo tới, thấp giọng an ủi chất nữ.
Ngưng Hương gật gật đầu, kỳ thật đều thói quen, ngược lại hỏi han đất vụ xuân trồng cái gì, đi nơi nào mua hạt giống.
Xe lừa đi qua Bạch Hà trấn, Ngưng Hương đi nhà Lý ma ma , hỏi nàng muốn hay không cùng đi xe.
Lý ma ma muốn ở them cùng người nhà, cười tủm tỉm bảo nàng đi trước, lúc sau xe lừa lại không dừng quá lâu, một đường hướng nam đi phủ thành.
Sau khi vào thành, theo Ngưng Hương dẫn đường, cuối cùng Lưu Toàn đem xe lừa ngừng ở ngoài cửa ngách Trấn Viễn Hầu phủ.
“Đại bá phụ các ngươi trước đợi chút, ta thực mau liền ra.
” Ngưng Hương xuống xe cùng các trưởng bối từ biệt, theo sau bước nhanh vào hầu phủ.
Quen cửa quen nẻo đi vào Lãnh Mai Các, bước vào viện, Ngưng Hương một lòng nghĩ đến đi thượng phòng cùng Bùi Cảnh Hàn lên tiếng chào hỏi, bởi vì thất thần, hướng bên trong đi vài bước mới liếc đến cây mai góc tường giống như có người.
Nàng tò mò mà đi xem qua, liền thấy Bùi Cảnh Hàn mặc một bộ áo gấm nguyệt bạch đứng ở dưới cây mai, Tố Nguyệt đang cầm khay đứng bên cạnh hắn, một thân áo kẹp hồng đào, vóc người cao gầy tinh tế, hơi hơi ngửa đầu nghe Bùi Cảnh Hàn nói chuyện, khóe môi mang cười.
Bên dưới tang cây, một đôi nhi bích nhân khinh thanh tế ngữ, nghe thấy tiếng động bỗng bừng tỉnh.
Ngưng Hương giật mình, bản năng muốn lảng tránh, giống như đời trước Tố Nguyệt cùng Bùi Cảnh Hàn ở cạnh nhau, chính là dịch một bước, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đôi mắt Tố Nguyệt trên thuyền nói đến Bùi Cảnh Hàn đầy oán giận.
Ngay thời điểm nàng do dự , bên kia Bùi Cảnh Hàn như có cảm giác, xoay người nhìn lại đây, thấy Ngưng Hương vẻ mặt phức tạp mà nhìn hắn cùng Tố Nguyệt, Bùi Cảnh Hàn đầu tiên là không khống chế được mà ảo não, ảo não tiểu cô nương hơn phân nửa sẽ ghen tị, ngay sau đó lại thản nhiên lên, lại còn có có chút nhảy nhót.
Hắn liền biết, Ngưng Hương trong lòng cũng là có hắn, tiểu cô nương da mặt mỏng thôi.
“Như thế nào sớm như vậy liền đã trở lại?” Bùi Cảnh Hàn vẫn như cũ đứng ở cây mai, cười hỏi Ngưng Hương.
Hắn bên người chú định sẽ không chỉ có một nữ nhân, loại này ghen tuông sự các nàng nên chậm rãi thành thói quen, hắn không có tinh lực dỗ dành một đám.
Bên ngoài đại bá phụ bọn họ còn đang đợi nàng, Ngưng Hương tạm thời áp xuống phức tạp trong lòng, tiến lên giải thích một phen.
Bùi Cảnh Hàn gật gật đầu, nhìn nàng rồi bước tới hai bước, “Còn kém nhiều bạc không?”Ngưng Hương vừa nghe hắn ngữ khí liền biết hắn suy nghĩ cái gì, miễn cưỡng cười cười, “Không thiếu nhiều lắm, ta nơi đó có, kia thế tử tiếp tục ngắm hoa đi, ta đi trước.
” Sợ Bùi Cảnh Hàn kiên trì thay nàng ra bạc, Ngưng Hương như chạy trốn về nhĩ phòng.
.