Lục Thành trầm mặt, không nghĩ làm Ngưng Hương khó xử, hắn duỗi tay đi đón nhi tử, bàn tay to trực tiếp hướng nách nhi tử tách ra.
Không nghĩ bàn tay quá dài, không hề chuẩn bị mà đụng phải nàng.
Giống màn thầu, lại so với màn thầu mềm hơn……Trong đầu ong một tiếng, Lục Thành toàn thân nhiệt huyết bùng cháy, xiêm y hình như có tướng quân muốn mặc giáp ra trận, gấp không chờ nổi muốn mở ra hùng phong.
Này phản ứng tới quá nhanh, quá mãnh liệt, Lục Thành bản năng rút tay về, mới dịch một chút, trong lòng vừa động, giả vờ không có việc gì người tiếp tục ôm nhi tử.
Ngưng Hương thì lại ngoài ý muốn phát sinh tức giận, trên mặt phi lạnh băng.
Còn không có kịp suy xét như thế nào hóa giải xấu hổ, liền nghe Lục Thành phát nhu thanh âm dỗ nhi tử không nghe lời, thanh âm kia thong dong cực kỳ, Ngưng Hương nhịn không được lặng lẽ nhìn hắn một cái, thấy Lục Thành cau mày cùng A Nam nói chuyện đâu, bỗng nhiên liền đã hiểu.
Người nam nhân này căn bản không chú ý tới về điểm va chạm này.
Như vậy chỉ cần nàng cũng làm bộ không phát sinh gì, hai người liền không cần xấu hổ.
Suy nghĩ cẩn thận, Ngưng Hương trên cũng trở lại bình thường, nhưng mà không chờ nàng thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc A Nam bị Lục Thành cướp đi đột nhiên ngẩng đầu, gào khóc lên, khóc đến vô cùng ủy khuất, phảng phất giống như mẫu thân không cần hắn.
“A Nam ra cô cô, cô cô có hạt dẻ.
” Trên xe lừa, A Đào đau lòng cực kỳ, nhanh chóng nhảy xuống muốn tiếp cháu trai.
A Nam dường như cùng không nghe thấy, tiếp tục ngẩng cổ gào, hai cánh tay hướng Ngưng Hương bên này với, hai hàng nước mắt đều rớt xuống.
Nhi tử khóc thành như vậy, còn làm trò trước mặt nàng, Lục Thành chỉ cảm thấy đau đầu, căn bản không có thời gian suy nghĩ dư vị vừa mới chạm vào kia, dùng ánh mắt ý bảo Ngưng Hương các nàng đi trước, hắn ôm A Nam ra ven đường đi, vừa đi vừa nhẹ nhàng xóc xóc, thấp giọng dỗ dành hắn: “A Nam nghe lời, Hương cô cô phải về nhà, nhị thúc tam thúc cũng đang chờ A Nam trở về ăn cơm……”“Không……” A Nam không nghe, khóc đến run run, vặn vẹo thân mình trở về quay đầu nhìn Ngưng Hương, tiếng khóc rung trời.
A Mộc vốn dĩ thực chán ghét cái đệ đệ cùng hắn đoạt tỷ tỷ, thấy hắn khóc thành như vậy, hắn nhìn nhìn tỷ tỷ, có điểm không biết làm sao.
Ngưng Hương nhìn nam oa khóc lóc muốn nàng ôm, tâm run lên.
Nghĩ đến tiểu gia hỏa không có mẫu thân, thân cô cô còn nhỏ, lưu luyến nàng khả năng chính là bởi vì trong nhà không có nữ nhân cẩn thận chiếu cố hắn , Ngưng Hương liền cũng nhìn không được nữa, bước nhanh hướng Lục Thành đi qua, “A Nam không khóc, cô cô ôm ngươi a.
”A Nam lập tức nhắm lại miệng, không khóc, nước mắt vẫn còn rớt.
Lục Thành khiếp sợ mà quay đầu lại, nhìn nàng càng đi càng gần.
Ngực bị hắn chạm vào một chút, tuy rằng hắn không biết, Ngưng Hương trong lòng vẫn là có điểm canh cánh, liếc nhau, nàng thực mau dời đi tầm mắt, trước tiếp nhận A Nam dỗ dành, cúi đầu thay tiểu gia hỏa lau nước mắt rồi cùng hắn thương lượng nói: “Lục đại ca, nếu không ta ôm A Nam hồi nhà của chúng ta chơi một lát đi, ngươi đi về trước, cơm nước xong lại đến đón hắn?”Dỗ dành hài tử thực vất vả, khả năng còn phải chùi rửa lúc hắn đi nặng nhẹ, hai người mới vừa có điểm giao tình, Lục Thành thật sự không muốn phiền toái nàng, “Không cần, các ngươi cứ lo trở về, hắn khóc một lát thì tốt rồi, tiểu hài tử không thể lúc nào cũng tủy ý hắn.
” Nói xong lại muốn đi đoạt lấy A Nam trở về.
“Không!”A Nam tay nhỏ dùng sức chụp cha tay, đột nhiên xoay người ôm lấy cổ Ngưng Hương, đầu ỷ lại mà dựa vào bả vai Ngưng Hương.
Nhi tử không nghe lời, Lục Thành lần đầu tiên tức giận đến sắp bốc khói, sắc mặt đã không dễ nhìn tức khắc càng lạnh đi.
A Nam đưa lưng về phía hắn không nhìn thấy, Ngưng Hương chính là thấy.
Phía trước Lục Thành biểu hiện mà đều thực hiền hoà, đột nhiên tức giận, khuôn mặt tuấn lãng đầy uy nghiêm khiến nàng sợ hãi, ngay sau đó liền có điểm hối hận.
Nàng có phải hay không quá lỗ mãng? Nàng luyến tiếc A Nam khóc, nhưng Lục Thành có lẽ còn không yên tâm hơn khi đem nhi tử giao cho các nàng chiếu cố……Ý niệm cùng đến, Ngưng Hương rất là xấu hổ, cắn cắn môi, rũ mắt nhìn về phía mặt đất, không biết có nên hay không tiếp tục kiên trì.
.