Ngưng Hương lấy cớ nguyệt sự đã đến làm thân thể khó chịu nên muốn tĩnh dưỡng ở trong phòng ba ngày.Nàng không muốn chết, trên đường đi gặp Bùi Cảnh Hàn nàng đã suy tính chuyện Bùi Cảnh Hàn có thể sẽ đồng ý thả nàng, cho nên lúc đó nàng đã cố ý dùng đuôi trâm đâm chếch xuống dưới cổ một chút, bây giờ lại có cổ áo che chắn, ngoại trừ Quản Bình giúp nàng thay thuốc thì cũng không ai biết có vết thương trên người nàng.
Vết đâm chảy không ít máu khiến sắc mặt nàng rất khó coi, may mắn tình trạng nguyệt sự cũng giống như vậy mới giúp nàng thoát khỏi nghi ngờ.Lý thị thấy cháu gái lần này mệt mỏi nên đã cố ý đi lên trấn trên mua hai cân táo đỏ, bốn cái móng heo, táo đỏ mỗi ngày ăn mấy quả, còn móng heo chia ra hầm cách thủy hai ngày, hai tỷ đệ Ngưng Hương gặm móng heo, còn lại cả nhà ăn canh.
Vốn là Lý thị định để cháu gái gặm hai móng heo, còn dư lại A Mộc cùng Quản Bình mỗi người một cái, nhưng Quản Bình không ăn nên A Mộc đều được hưởng hết.Vừa dùng thuốc trị thương của Quản Bình, vừa được hưởng thụ trưởng bối hầm móng heo bồi bổ thân thể, vậy nên chỉ sau ba ngày thì khuôn mặt của Ngưng Hương đã hồng nhuận trở lại, hành động dễ dàng hơn.
Miệng vết thương trên cổ đã kết vảy, tuy không lớn nhưng lại rất sâu, Quản Bình xem qua rồi nói cho Ngưng Hương, chỉ sợ sẽ lưu sẹo không thể hết được.Ngưng Hương không để ý, đừng nói đời này có vết sẹo to bằng hạt đậu lưu ở trên cổ, cho dù là ở trên mặt nhưng chỉ cần Lục Thành không chê, nàng cũng không quan tâm."Hắn vẫn chưa truyền lời cho ngươi sao?"Hôm nay dậy sớm, Ngưng Hương lại đi theo Quản Bình vào tây phòng nhìn nàng chải đầu.
Quản Bình có mái tóc đen nhánh như tơ lụa hảo hạng, cũng chỉ khi nàng ta thả tóc thì khuôn mặt mới nhu hòa hơn chút ít.Quản Bình lắc đầu, vừa chải đầu vừa nói: "Có tin tức ta sẽ nói cho ngươi biết."Ngưng Hương không rõ là thất vọng hay nên thở phào nhẹ nhõm, nàng nên vui vẻ vì lại có thêm một ngày sống yên ổn, hay nên lo lắng dự đoán ngày mai sẽ ra sao.
Loại tư vị này rất không thoải mái, nhưng may mắn thời gian trước ít nhiều gì nàng cũng đã trải qua rồi.
Nhìn Quản Bình đang búi mái tóc dài lên, Ngưng Hương nhỏ giọng hỏi: "Vậy, ngươi có hay chủ động đem sự việc trong nhà chúng ta nói cho hắn biết không?"Trong lòng Quản Bình nghĩ thế nào về huynh đệ Lục gia, nàng không nắm chắc."Thế tử không hỏi, ta cũng sẽ không nói, trừ phi có chuyện nhất định phải lập tức nói cho ngài biết." Quản Bình ý tứ sâu xa nhìn Ngưng Hương một cái, "Ví dụ như vị biểu ca kia của ngươi, nếu như ngươi không muốn hắn thi đậu, đêm nay ta sẽ trở về Hầu phủ một chuyến."Lần trước thế tử phẫn nộ rời đi nên chưa kịp hỏi chuyện gần đây của Ngưng Hương, mà khi trước nàng được dặn dò là, Ngưng Hương có nam nhân yêu mến muốn lập gia đình thì phải lập tức hồi bẩm, còn những thứ khác như chuyện vụn vặt ở nông gia, thế tử hỏi thì nói, không hỏi cũng không cần nói ra làm phiền hắn.
Nói cho cùng, thế tử là con cháu quyền quý, có quan tâm thì chỉ là riêng Ngưng Hương.Đương nhiên, nếu Ngưng Hương có điều yêu cầu, nàng cũng sẽ truyền lời.Ngưng Hương liền vội vàng lắc đầu, Chương Hồng Lâm phế đi một ngón tay có lẽ đã nhớ kỹ lời dạy dỗ, nàng không muốn truy cứu nữa.Phía bên Hầu phủ mãi không có tin tức, nhưng Liễu Khê thôn lại bắt đầu bận rộn.Sắp tới vụ thu .Nhà Từ Thủ Lương có ba mẫu đất, mỗi mẫu trồng mỗi loại là lúa, bắp và đậu phộng.
Lúa mạch đã sớm thu hoạch, hiện tại bây giờ trước tiên thu hoạch nửa mẫu đậu phộng, bởi ruộng cũng nhỏ nên chỉ có phu thê Từ Thủ Lương và Từ Hòe ra ruộng thu hoạch, không để cho các tiểu cô nương phải làm việc.Đậu phộng thu về nhà phải phơi nắng hai ngày, hai nhà mỗi nhà đem ghế xếp thành một vòng tròn, phía trên dựng một thanh gỗ ngang đặt miếng vải mỏng, sau đó ném đậu phộng non lên trên phơi nắng.Thu hoạch xong đậu phộng thì tiếp theo sẽ thu hoạch bắp .Trước tiên là thu hoạch ruộng của nhà Từ Thủ Lương..