TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 314: Chương 314


Ngày mười hai tháng tám đã qua, lễ đính hôn của hai nhà đều trôi qua rất thuận lợi, ngay hôm sau đột nhiên Chương Mãn đi tới đưa lễ Trung thu cho cháu trai và cháu gái.

Bình thường đều là tiểu bối đưa lễ cho trưởng bối, nhưng hai nhà bọn họ có xích mích nhỏ, Chương Mãn đoán cháu gái mình sẽ không tới nhà, nên ông chủ động tới thăm bọn nhỏ.

Ngưng Hương nghe tiếng cữu cữu gọi mình, nàng mới đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Nàng cùng Lục Thành đã đính hôn, nhưng quên thông báo cho cữu cữu.

Không phải trong lòng nàng không người cữu cữu này, thật ra là do Lục Thành tổ chức lễ quá gấp, đầu tháng hai người vừa mới định thì lập tức đã xin cưới.

Ngưng Hương vốn nghĩ nhanh nhất cũng phải tháng chín, kết quả Lục Thành như cô hồn thúc giục phải làm trước lễ trung thu, cho nên mấy ngày này Ngưng Hương mãi lo ứng phó với Đại bá mẫu và đường muội liên tục trêu ghẹo, nhất thời không nhớ tới cữu cữu bình thường ít qua lại.

"Hương Nhi, vừa rồi có người nói với ta, hôm qua cháu đã đính hôn?"Chương Mãn đến một mình, trước khi xuống xe liền hỏi ngay cháu gái, vẻ mặt không thể tin được.


Ngưng Hương có chút chột dạ, rũ mắt ấp a ấp úng giải thích: "Chuyện đó, cữu cữu, cháu, đầu tháng vừa rồi hai nhà mới bàn bạc, cháu không ngờ trưởng bối hai bên lại đồng ý tổ chức gấp như vậy, nên cháu chưa kịp thông báo cho cữu cữu một tiếng.

"Quả nhiên là đã đính hôn.

Trong lòng Chương Mãn tràn đầy chua chát.

Ông không trách trong lòng cháu gái ngoại không có người cậu ruột là ông, mà chỉ tự trách mình làm cữu cữu không tốt, mới để cho cháu gái bỏ quên mình.

"Không sao, mau nói cho cữu cữu biết, là hán tử nhà ai?.

" Lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, Chương Mãn sờ đầu cháu trai, đi theo cháu gái cùng vào trong nhà.

Phía bên đông viện, Lý thị thấy ông đến đây liền bĩu môi, nhưng lại không xỉa xói gì đến Chương Mãn như mọi khi nữa.

Vừa vào phòng, Chương Mãn mới biết được qua hai tháng này trong nhà cháu gái đã xảy ra rất nhiều việc, giúp đỡ một cô nương chạy nạn, đi vườn trái cây thu hoạch kiếm tiền, còn đính hôn cùng với quản sự của vườn trái cây đó.

Mặc dù đối với thân phận Lục Thành góa vợ ông cũng có chút thành kiến, nhưng sau khi nghe ra cháu gái đối người ta rất mực hài lòng, còn khẳng định phu thê Từ Thủ Lương đã giúp đỡ kiểm tra rồi, vậy nên Chương Mãn mới không có ý khuyên cháu gái ngoại nữa.

"Ngày nào thì thành thân?" Sau khi hiểu rõ ràng hết thảy mọi chuyện, Chương Mãn từ ái hỏi cháu gái, "Nói cho cữu cữu biết đi, cữu cữu tự mình đến.

"Chuyện cho tới bây giờ ông cũng coi như đã hiểu, thê tử cùng cháu gái không thể nào thân thiện với nhau được nữa, nếu như mang theo thê tử khiến cho cả nhà cháu gái ngột ngạt một cách vô ích, không bằng tự ông đến, quan hệ hai nhà người trong thôn cũng đều biết, ông không sợ bị người khác chê cười vài câu.

Ngưng Hương nhìn vạt áo cữu cữu, nhỏ giọng nói: "Hai mươi tám tháng mười này là ngày ăn hỏi.

"Trong thôn việc xử lý hỉ sự đều như vậy, thời điểm tổ chức lễ đính hôn rồi hẹn ngày ăn hỏi, tới ngày ăn hỏi lại định ngày thành thân.


Chương Mãn gật đầu, tiếp tục tán gẫu vài câu rồi đột nhiên không biết vì sao, ông lại chủ động nói đến chuyện nhà mình, "Biểu ca cháu đầu tháng này phải đi phủ thành, hai ngày nữa phải tập trung ở trường, cũng không biết lần này có thi đậu hay không, nếu đậu thì nhà chúng ta năm nay có hai chuyện vui rồi.

"Ngưng Hương nghĩ một đằng nói một nẻo, nàng nói vài câu cát tường với biểu ca, cũng không cáo trạng cùng cữu cữu chuyện biểu ca đối với nàng.

Người cả đời không qua lại với nhau, không cần phức tạp.

Buổi trưa Ngưng Hương nói với Lý thị, nàng ở Tây viện tự nấu cơm, muốn giữ cữu cữu ở lại dùng bữa trưa rồi mới về.

Sau khi ăn xong Ngưng Hương dẫn đệ đệ đưa tiễn cữu cữu.

Chương Mãn vừa đi vừa cười nói với cháu gái: "Tháng chín sẽ niêm yết bảng, biểu ca cháu nếu là đậu tú tài, cữu cữu tới đón các cháu qua đó ăn mừng.

"Ngưng Hương lắc đầu, nói thẳng lời trong lòng với trưởng bối, "Cữu cữu, cháu cùng mợ và biểu ca, biểu muội trời sinh không hợp tính, bọn họ không thích cháu, cháu cũng không muốn thấy bọn họ, cho dù lấy lệ cũng không muốn.

Sau này cữu cữu muốn tới thăm cháu cùng A Mộc , chỉ mình ngài đến là được, còn biểu ca và mợ, bọn họ có việc nhờ cháu cháu đã không giúp, vậy nên chuyện biểu ca nếu được đề tên lên bảng vàng cháu cũng sẽ không chạy tới thơm lây, ngài không cần phải hao tâm tổn sức tác hợp cho chúng cháu nữa.


"Chương Mãn hoảng sợ nhìn chằm chằm cháu gái.

Ngưng Hương dịu dàng cười một tiếng, khoác cánh tay cữu cữu đi về hướng xe lừa, thấp giọng nói: "Cháu chỉ nhận mình cữu cữu, nếu cữu cữu không trách cháu, sau này ngài có thể đến thăm cháu nhiều hơn.

"Giọng nói mềm mại, nhưng là quyết tâm đoạn cửa với nhà mình.

Chương Mãn không rõ trong lòng là thứ cảm xúc gì, ông vỗ vai cháu gái, sau lại ôm lấy cháu trai, bóng lưng cô đơn đánh xe rời đi.

Ngưng Hương đứng ở cửa đưa mắt nhìn cữu cữu, cúi đầu nhìn đệ đệ, ánh mắt bình thản.

Nàng cùng cữu cữu cứ như vậy mà qua lại, nếu như đệ đệ trưởng thành, hắn cùng tức phụ muốn tiếp tục lui tới nhà cữu cữu, nàng cũng sẽ không quản.

.


Đọc truyện chữ Full