TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lục Gia Tiểu Tức Phụ
Chương 335: Chương 335


Hai nhà ở sát vách nhau, nên chỉ cần bên kia nói chuyện to một tí là bên này cũng có thể nghe thấy.Lúc đó Lý thị đang nấu cơm ở Đông viện, tỷ muội Ngưng Hương và Quản Bình thì đang ở trong sân ngồi nhặt đậu đỏ, hạt tốt để lại hạt xấu thì đưa cho A Mộc chơi.

Vì chuẩn bị cho hôn sự của Từ Hòe, Lý thị mua rất nhiều giấy đỏ, nhưng vừa mở ra thì đã bị hư hết, Ngưng Hương đành phải cắt bỏ, dùng hồ dán xếp lại thành cái chong chóng.


Hoàng hôn tháng chín, gió thu mát mẻ, A Mộc vui vẻ cầm lấy chong chóng chạy khắp trong sân, nhìn chiếc chong chóng đỏ không ngừng xoay xoay, hắn cảm thấy rất thích thú.Lúc phu thê Trương bưu trở về bọn họ cũng đều nghe thấy, nhưng không hiểu sao đôi vợ chồng nọ lại đột nhiên cãi vã?Nếu như lúc Trương Bưu vừa xuống xe lừa thuận miệng nói câu "ta qua bên kia một chút" thì không tiết lộ hắn muốn đi đâu, nhưng khi nghe hai từ "Chương gia" trong miệng Liễu Chi thì ngay cả A Mộc cũng biết Trương Bưu muốn sang nhà mình, sau đó A Mộc liền tò mò đứng dưới tàng cây hồng ngửa đầu nhìn về phía đầu tường, không hiểu sao Liễu Chi giống như là đang tức giận.Tuy không hiểu tại sao nhưng cả ba vị cô nương đều nghe được mùi chua trong lời nói của Liễu Chi, "cần gì nhất định phải qua đó gặp mặt", không phải là ý nói Trương Bưu muốn mượn cớ truyền lời sang gặp Ngưng Hương sao?Liễu Chi nói Trương Bưu thế nào thì Từ Thu Nhi không quản được, nhưng đã liên lụy đến đường tỷ, Từ Thu Nhi lập tức mất hứng, nàng ném hết nắm đậu hư trong tay ra ngoài, ngẩng đầu muốn đáp trả.

Ngưng Hương kịp thời nhìn nàng lắc đầu, tiếp tục lựa đậu đỏ, thấp giọng nói: "Đừng làm ầm, coi như không nghe thấy là được."Lúc còn nhỏ Trương Bưu hay lên núi hái táo đỏ, lúc ấy nàng, đường muội cùng Liễu Chi thì ở nhà chơi, Trương Bưu thấy vậy liền chia cho nàng cùng đường muội một ít, Liễu Chi thấy vậy thì lại mất hứng, lúc về nhà còn nhỏ giọng oán trách Trương Bưu, trách hắn đối tốt với tỷ muội nàng và nàng ta đều giống nhau.

Ngưng Hương nghe thấy vậy từ đó hiểu ra tính tình Liễu Chi, dùng từ ngữ nông thôn chính là quá "hẹp hòi" , tất cả những người mà nàng ta thích chỉ có thể đối tốt với mình nàng ta mà thôi.Hôm nay là lần đầu tiên Liễu Chi sau khi gả đến đây nói lời châm chọc Ngưng Hương, từng nghe nhiều lời nha hoàn ở Hầu phủ vì Bùi Cảnh Hàn mà tranh giành với nhau, Ngưng Hương nhất thời hiểu ra Liễu Chi là đang xem nàng thành tình địch, ghen với nàng.


Ngưng Hương không thẹn với lương tâm, không muốn bởi vì một câu nói của Liễu Chi mà cãi vã, làm ầm ĩ để người khác biết, một cô nương chưa chồng liên lụy đến loại chuyện này cũng không phải là chuyện tốt.

Ai biết người khác sẽ nghĩ Liễu Chi nghi ngờ lung tung hay quả thật là Trương Bưu có tâm tư như vậy, hoặc có thể sẽ nói nàng thông đồng với Trương Bưu cũng nên.Ngưng Hương và Trương Bưu là quan hệ huynh muội nhà bên cạnh, nàng tin Trương Bưu cũng là nghĩ như vậy, vậy nên phải để Trương Bưu tự mình giải thích là hợp lý nhất."Nàng nói vớ vẩn gì vậy hả?" Trương Bưu nghe vậy liền trầm mặt xuống, thấp giọng trách cứ thê tử, hắn sợ Liễu Chi lại tiếp tục nói hưu nói vượn nên đẩy nàng vào phòng, cau mày nói: "Hương Nhi là cô nương tốt, nàng nói như vậy truyền ra ngoài khiến người khác hiểu lầm thì sao? Hồng Lâm đậu tú tài, Chương thúc mới nhờ ta truyền lời, thím bọn họ lại hỏi thăm vài câu, vậy nên ta mới muốn qua đó nói cho rõ, vậy mà nàng nghĩ đi đâu vậy?""Chàng lừa ai, chàng tưởng rằng lúc sáng sớm nay khi chàng nghe lén nàng ta đọc bài ta không nhìn thấy sao?" Liễu Chi không tin, trừng mắt nhìn trượng phu.Trương Bưu có chút chột dạ, nhưng biểu muội từ nhỏ đã thích ăn dấm chua, hắn ứng phó cũng thành thói quen, bất đắc dĩ giải thích: "Nhà chúng ta không có ai đọc sách, ta nghe mới mẻ nên nghe thêm vài câu thì sao? Biểu muội, chúng ta vừa mới thành thân, nàng ấy cũng sắp lập gia đình, vậy nên nàng đừng suy nghĩ lung tung vô ích để người khác lấy ra làm trò cười."Ngưng Hương đẹp như vậy, quả thật hắn cũng thích nàng một chút, nhưng hắn tuyệt đối không có ý muốn đi trêu ghẹo Ngưng Hương, một lòng muốn cùng biểu muội sống tốt qua ngày.Ôm thê tử thích ăn dấm chua bậy bạ vào lòng, Trương Bưu nhỏ giọng dụ dỗ vài câu, hắn biết biểu muội rất thích nghe mấy lời nói ngọt ngào.Trong lòng Liễu Chi đã dễ chịu hơn chút ít, nhưng vẫn chọc tay vào ngực hắn nói: "Không cho chàng kêu nhũ danh nàng ta nữa."Hương Nhi, Hương Nhi, tên vừa nghe chính là hồ ly tinh.Trương Bưu đều nghe theo nàng, sau đó buông nàng ra nói: "Vậy ta qua đó nhé?""Ta muốn đi cùng chàng." Liễu Chi lập tức ôm lấy cánh tay hắn, gả đến đây đã ba ngày , nàng còn chưa gặp lại Ngưng Hương đó, nàng muốn nhìn một xem bây giờ Ngưng Hương lớn lên có bộ dáng thế nào.Nàng vừa mới đắc tội Từ gia, cũng không biết người ta có nghe thấy hay không, Trương Bưu không muốn mang nàng đi, nhưng nghĩ lại, không nàng mang Liễu Chi khẳng định lại đo đoán mò, hắn đành phải ôm một tia may mắn dẫn nàng qua đó.


Đến cửa Từ gia, trông thấy ba vị cô nương đang ngồi ở trong sân, không thể nào không nghe thấy lời thê tử nói, toàn thân Trương Bưu lập tức cứng ngắc.Liễu Chi không thèm quan tâm, nàng nhìn chằm chằm Ngưng Hương một lát, mặc dù ngạc nhiên với sự xinh đẹp của Ngưng Hương, nhưng nghĩ đến vị hôn phu Ngưng Hương là người góa vợ còn có nhi tử, cho nên nàng có cảm giác mình so với Ngưng Hương khá hơn nhiều, nàng nhìn sang biểu ca cao lớn tuấn lãng bên cạnh, không khỏi ưỡn ngực đi lên phía trước..


Đọc truyện chữ Full