TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 37: Tết Trung Thu

Editor: Thienyetkomanhme

Về đến nhà, Cao Lương còn chưa hết kinh hồn. Cô nghĩ nếu đêm nay cô không gặp tóc quăn, vậy tên đó sẽ chết sao? Nếu việc này phát sinh ở đời sau, chưa chắc cô dám đi cứu người, bởi vì vạn nhất bị ngươi ta ăn vạ lại thì quá thảm, hy vọng tên tóc quăn này sẽ không lấy oán trả ơn.

Nằm ở trên giường, Ngô Xuân Mai hỏi: "Ngày mai chúng ta còn đi bệnh viện xem người kia không?"

"Đi thôi. Đến thông tri người nhà cùng bạn bè hắn." Cao Lương vẫn muốn lấy lại tiền thuốc men mình đã ứng ra, nhưng mà cái khả năng này phi thường xa vời, rốt cuộc một người mỗi ngày chỉ có thể mua một cái chân vịt làm sao có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

Ngày hôm sau Cao Lương bận rộn xong, cùng Ngô Xuân Mai tới bệnh viện. Tóc quăn đã tỉnh lại, thấy Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai, phảng phất như thấy quỷ: "Ngày hôm qua là các cô đưa tôi đến bệnh viện?"


Cao Lương nói: "Biểu tình của anh kiểu gì vậy? Ngày hôm qua chúng tôi về nhà thấy anh hôn mê ở trên đường, đã kêu xe cứu thương đưa đến bệnh viện."

Tóc quăn nghe thấy lời này, chỉ ngơ ngác mà nhìn Cao Lương, không nói gì nữa. Cao Lương thấy hắn không nói lời nào, liền hỏi: "Ngày hôm qua anh gặp chuyện gì vậy? Ai làm anh bị thương? Cần báo cảnh sát không?"

Quyển mao vẫn không nói một câu, chỉ là dời tầm mắt khỏi Cao Lương, mi mắt rũ xuống.

Cao Lương đành phải hỏi lại: "Vậy nhà anh ở nơi nào, làm sao để liên hệ với người nhà anh?"

Tóc quăn vừa nghe thấy lời này, thần sắc tức khắc ảm đạm xuống: "Tôi không có người nhà."

Cao Lương vừa nghe tức khắc nhíu mày: "Không có người nhà? Anh là cô nhi?"

"Ừm."

Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai liếc nhau, cái này không dễ rồi, vậy tiền thuốc men làm sao bây giờ, tất cả đều là mình ứng ra? Cao Lương hít một hơi thật sâu: "Vậy bạn bè anh đâu?"


Tóc quăn cắn chặt khớp hàm, phảng phất nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Không có!"

Ngô Xuân Mai nói: "Người tên hắc tử thường xuyên tới tiệm của tôi với anh đâu?"

Tóc quăn đột nhiên đấm một cái lên giường, hét to với Ngô Xuân Mai: "Không cần nhắc tới nó với tôi, tôi không quen nó!"

Ngô Xuân Mai sợ tới mức trốn sang bên cạnh, Cao Lương nhíu mày, mao lớn tiếng nói: "Hét cái gì mà hét! Người là đi cùng anh, anh oán trách Xuân Mai làm gì, cô ấy chính là ân nhân cứu mạng cuả anh."

Vẻ mặt tóc quăn phẫn hận cùng ủy khuất, xoay mặt đi không nói lời nào. Lúc này hộ sĩ lại tới, thấy Cao Lương: "Cô là người nhà của Lưu Bưu sao? Tới liền nộp tiền thuốc men đi." Hộ sĩ rõ ràng không phải người hộ sĩ tối hôm qua, không biết Cao Lương.

Cao Lương nhìn tóc quăn, nói: "Tôi không phải người nhà của hắn. Còn cần nộp bao nhiêu tiền nữa ạ?"


Hộ sĩ nhìn thoáng qua đơn thuốc, nói: "Còn cần nộp 98 đồng 6 hào 7. Làm phiền đem theo giấy bảo hiểm lao động đi nộp."

Tóc quăn vừa nghe đến tiền, liền duỗi tay xốc chăn: "Tôi không cần, tôi muốn xuất viện."

Hộ sĩ vội vàng nói: "Anh không thể lộn xộn, cẩn thận miệng vết thương." Lời nói chưa dứt, tóc quăn đã chạm đến miệng vết thương, đau đến mức hắn lảo đảo.

Cao Lương biết hắn không có giấy bảo hiểm lao động, liền đi qua: "Anh an tâm nằm ở trên giường đi, đừng lộn xộn, bằng không tiền đều mất trắng. Không ai nộp tiền thuốc men cho anh, tôi nộp thay anh, đêm qua đã nộp 50 đồng, hiện tại 98 đồng 6 hào 7, tổng cộng là 148 đồng 6 hào 7, nhớ kỹ, về sau trả lại cho tôi."

Tóc quăn đỏ mặt: "Tôi không có tiền."

"Không có tiền liền đi kiếm. Anh có tay có chân, làm sao không kiếm được tiền?" Cao Lương không khách khí mà nói.
Tóc quăn không nói chuyện, khuôn mặt đều là quật cường ủy khuất. Cao Lương thấy bộ dáng này của hắn, lại cảm thấy có điểm đáng thương: "Nếu anh biết mình không có tiền, không sinh bệnh nổi, vậy phải yêu quý thân thể của mình. Bằng không chính là thêm phiền toái cho người khác."

Tóc quăn xoay đầu đi không nói lời nào.

Cao Lương hỏi bác sĩ, biết được thân thể tóc quăn cũng không có trở ngại, trước mắt chính là thân thể suy yếu, miệng vết thương cần giảm nhiệt để khép lại, liền yên tâm trở về. Dù sao bệnh viện có nhà ăn, hộ sĩ đều sẽ chăm sóc tốt.

Ngô Xuân Mai thở dài: "Ngày mai tớ không tới nữa, thật là hảo tâm bị coi thành lòng lang dạ thú."

Cao Lương an ủi cô: "Xuân Mai cậu đừng nóng giận, không cần so đo cùng loại người này."

Ngô Xuân Mai có chút lo lắng mà nhìn Cao Lương: "Cậu trả nhiều tiền thuốc men cho hắn như vậy, có thể khó lấy lại được không." Cô biết Cao Lương kiếm số tiền này như thế nào, mỗi ngày thức khuya dậy sớm, tất cả đều là tiền mồ hôi nước mắt.
Cao Lương bất đắc dĩ mà cười cười: "Cậu ói xem chúng ta gặp phải, cũng không thể mặc kệ có phải hay không?" Cô đột nhiên nghĩ đến, đời trước tóc quăn có phải cũng gặp phải loại sự tình này hay không, như vậy hắn như thế nào? Cứ chết như vậy, hay được người khác đưa đi cấp cứu? Cao Lương đột nhiên cảm thấy vận mệnh tóc quăn rơi xuống trong tay mình, liền nhiều thêm chút ý thức trách nhiệm, cứ vậy đi, cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa, hy vọng không có cứu lầm người.

Lúc Cao Lương đi từ trên lầu xuống, vừa lúc gặp Khỉ Ốm đang chăm bà nội ở bệnh viện, Khỉ Ốm kinh ngạc mà nhìn các cô, cho rằng các cô tới tìm mình, Cao Lương lúc này mới nhớ lại chuyện Khỉ Ốm cũng ở bệnh viện, mình không mang trái cây tới, nhanh chạy đến cửa bệnh viện mua mấy quả táo, lê đi thăm bà Khỉ Ốm. Thời buổi này giao thông không tiện lợi, quả táo cùng lê đều là trăm cay ngàn đắng mới vận chuyển được từ phương bắc tới đây, cho nên thật sự không rẻ.
Bà Khỉ Ốm là do thời tiết đột ngột thay đổi khiến cho bệnh viêm phổi cùng túi mật đồng thời tái phát, bệnh tình đã ổn định lại, quan sát một ngày nữa là có thể xuất viện. Cao Lương đem trái cây đặt ở trên tủ đầu giường, tầm mắt lão nhân vẫn luôn dừng ở trên trái cây, Cao Lương cũng chú ý tới, đoán nhà bọn họ đã lâu chưa mua trái cây, không khỏi có chút khó chịu, liền chủ động mượn dao nhỏ, gọt quả lê cho bà. Thế cho nên ấn tượng của bà với Cao Lương đặc biệt tốt, khen cô không ngừng.

Khỉ Ốm quay mặt đi, duỗi tay nhéo mũi, một câu cũng chưa nói. Hắn đưa Cao Lương ra tới cửa, lúc này mới biết được chuyện tóc quăn bị thương, hắn nói: "Để anh đi hỏi thăm một chút, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."

Cao Lương gật đầu: "Vâng."

Khỉ Ốm nói: "Bệnh tình bà anh đã ổn định, buổi tối không cần chăm sóc nữa, buổi tối anh tới đưa hai đứa."
Cao Lương không chối từ, tóc quăn xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không dám chủ quan.

Hôm sau là Tết Trung Thu, Cao Lương đoán trước buôn bán hôm nay sẽ rất tốt, liền làm thịt hết gà vịt có trong nhà, cũng chuẩn bị nhiều gấp đôi lượng thịt kho so với ngày thường, rau trộn cũng nhiều, hơn nữa giá cả cũng cũng cao hơn chút, kết quả vẫn bị mua sạch. Mọi người cứ mua mua mua như không cần tiền, không chỉ bán hết rau trộn và đồ kho, tới đầu vịt, cổ vịt cũng không còn một mảnh, Cao Lương còn làm ba đợt rau trộn, đều bán hết.

Cao Lương cùng Ngô Xuân Mai và bà Vương tới hỗ trợ đều mệt không muốn nói chuyện, Ngô Xuân Mai nhìn quầy hàng lần đầu tiên bán sạch bách, cảm khái nói: "Nếu mỗi ngày đều như vậy thì tốt rồi."

Cao Lương xua xua tay, cười nói: "Vẫn là thôi đi, ngẫu nhiên một lần còn được, như vậy quá mệt mỏi." Có tiền kiếm là chuyện tốt, nhưng phải có mệnh đi hưởng thụ mới được, cô lấy cặp tiền ra kiểm kê một chút, cư nhiên bán được hơn 300 đồng, lợi nhuận ít nhất có hơn một trăm đồng. Lúc này lưu lượng khách ở chợ không tính là ít, nếu còn đồ ăn phỏng chừng còn có thể bán thêm mấy chục đồng, bất quá tiền là kiếm không bao giờ hết, Cao Lương hưng phấn mà đứng lên: "Đi thôi, về nhà ăn tết thôi!"
Hôm nay Cao Lương cũng mua không ít đồ ăn, chuẩn bị về nhà ăn tết, hôm nay tết Trung thu lại là thứ bảy, trường học cũng rất có nhân tính hóa mà cho Cao Phán nghỉ nửa ngày, mấy chị em rốt cuộc có thể đoàn tụ.

Trước khi về nhà, Cao Lương đi mua mấy cân bánh trung thu, thời buổi này bánh trung thu không như đời sau, cái loiaj nhân bánh trung thu còn chưa mở rộng đến bên này, chỉ có bánh trung thu 5 nhân bản địa, khẩu vị cũng không quá ngon, vừa cứng vừa ngọt, bánh trung thu chủ yếu có hai loại, một loại là giấy trắng là hình Thường Nga bôn nguyệt, một loại khác là giấy hồng vàng lục tím, bánh trung thu đóng gói không kín, không thể để lâu, bất quá ăn tết thì cần có không khí.

Giữa trưa Cao Phán đã trở lại, người một nhà ăn một bữa trưa phong phú. Cao Lương phát hiện Cao Phán hình như gầy hơn, có thể thấy được thức ăn trường học không quá tốt, con bé cũng dụng tâm đọc sách đi, liền khuyên Cao Phán ăn nhiều.
Ăn cơm trưa, Cao Lương lấy bánh trung thu, dùng giấy gói lại dùng dây thừng buộc xong, sau đó ở dưới dây thừng để một tờ giấy đỏ hình chữ nhật, lại lấy thịt vịt kho cố tình để lại trong túi thực phẩm, cũng dùng giấy dai gói lại, mặt khác lại lấy mấy quả táo từ thùng táo mình mau trước đó, tất cả đưa cho Ngô Xuân Mai: "Xuân Mai, cậu ở chỗ tớ bán món kho lâu như vậy, vịt trong nhà cũng đều đưa lại đây, nhưng nhà các cậu còn chưa ăn qua thịt vịt tới làm, mang chỗ này về cho người nhà nếm thử. Bánh trung thu và táo này là tớ cho các em cậu ăn."

Ngô Xuân Mai phi thường cảm động: "Cao Lương, cậu quá khách khí, không cần nhiều như vậy."

"Cũng không nhiều lắm, lấy về đi, mỗi năm chỉ có một lần thôi. Đúng rồi, đây là tiền lương tháng này, còn chưa tới cuối tháng nhưng chia cho cậu trước, cậu cầm xem muốn mua cái gì về nhà." Cao Lương vừa nói vừa đem một cái hồng bao nhét vào túi quần Ngô Xuân Mai.
Ngô Xuân Mai móc ra, mở ra gói giấy bên trong có năm tờ mười đồng, vội nhét trở lại cho Cao Lương: "Quá nhiều, Cao Lương. Lần trước cậu đã cho tớ 30 đồng."

Cao Lương cười đẩy lại: "Chỉ có như vậy, lần trước nói ít nhất 60 đồng, hiện giờ buôn bán tạm ổn, chúng mình cùng làm có bao nhiêu vất vả chúng ta đều biết. Được rồi, muốn đi mua gì liền đi mua đi. Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi, tớ cho cậu đi nhờ xe, tớ đi bệnh viện nhìn xem."

Ngô Xuân Mai một mặt cảm động, một mặt mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà. Cao Lương cầm theo một hộp cơm, chuẩn bị đưa chút đồ ăn cho tóc quăn. Tới bệnh viện, lại phát hiện không thấy tóc quaqn, vừa hỏi bác sĩ, mới biết được hắn hôm nay xuất viện, Cao Lương cả kinh: "Hắn có thể xuất viện rồi sao?"

Bác sĩ lắc đầu: "Lẽ ra còn chưa thể xuất viện, tôi cũng chưa phê duyệt, chính hắn tự đi."
Cao Lương thở dài, hy vọng tiểu tử này không có việc gì, thật không làm người ta bớt lo, bị thương nặng như vậy mà.

Cao Lương cầm theo hộp cơm đi tìm Khỉ Ốm, kết quả bà Khỉ Ốm cũng đã xuất viện, cũng đúng, hôm nay ăn tết, không có việc gì ai muốn ở bệnh viện chứ.

Liên tiếp mưa mấy ngày, chiều nay rốt cuộc cũng tạnh, tuy rằng chỉ có chút ánh mặt trời, nhưng mọi người vẫn rất cao hứng, ít nhất đêm nay có thể ngắm trăng. Cao Lương đạp xe về nha, đột nhiên nhớ tới Cao San muốn một quyển 《 từ điển Hán ngữ hiện đại 》, liền rẽ qua hiệu sách Tân Hoa, hôm nay ăn tết, vừa vặn cho con bé một niềm vui bất ngờ.

Hiệu sách Tân Hoa liền ở con phố gần chợ trung tâm, Cao Lương cẩn thận đi xe qua đường cái, chuẩn bị trực tiếp tới hiệu sách, lại thấy một bóng quen thuộc ở hẻm nhỏ bên cạnh hiệu sách, là Cao Phán, Cao Lương vừa định gọi con bé, đã thấy con bé vào bên trong một cửa hàng.
Cao Lương đẩy xe qua, muốn nhìn Cao Phán đang làm cái gì. Đó là một hiệu cho thuê sách, Cao Lương khá quen thuộc, bất quá bên trái cửa hiệu sách bầy đầy tiểu thuyết võ hiệp, bên phải còn lại là tiểu thuyết tình yêu Quỳnh Dao. Cao Lương nhíu mày, đã là khi nào còn có tinh lực xem tiểu thuyết. Cao Lương đỗ xe xong, trực tiếp vào cửa hàng, liếc mắt một cái liền thấy một nam sinh đang muốn nắm tay một nữ sinh, nữ sinh kia chính là Cao Phán. Cao Lương thấy một màn này, tức khắc thấy nghẹn ở yết hầu, một tiếng "Cao Phán" cũng không gọi ra được.

Cô im lặng mà lui ra, nghĩ nghĩ, có nên tiếp tục không, tuy rằng Cao Phán đã không còn nhỏ, nữ sinh tuổi này có tình đầu vốn dĩ cực kỳ bình thường. Cô chỉ là cảm thấy rất phẫn nộ, Cao Phán lớn như vậy, còn không phân rõ chuyện gì nặng nhẹ, nhanh chậm, quả thực là làm cô tức chết.

Đọc truyện chữ Full