Cao Lương bất lực với tính cách của Cao Phán, cô cũng không trông cậy con bé có thể trở nên tài giỏi, chỉ là cố gắng cung cấp tài nguyên và hoàn cảnh phát triển tốt nhất có thể cho con bé, để con trưởng thành hơn để đối mặt với thế giới rối ren đầy dụ hoặc, phải biết nhìn người một chút, không phải người khác nói tốt vài câu là có thể dụ đi. Cho nên cô nguyện ý tiêu tiền cho con bé đi học trường tư, cô cũng biết, Cao Phán không nhất định có thể học được cái gì, nhưng khẳng định có thể tiếp xúc với nhiều người hươn, cũng có hai ba năm thời gian để con bé trưởng thành.
Có ngàn ngàn vạn vạn loại người trên thế giới này, sẽ có loại người mơ màng hồ đồ được chăng hay chớ như Cao Phán. Cao Lương hy vọng đời này Cao Phán tốt hơn một chút, có thể tìm được một người thiệt tình đối tốt với con bé, sau đó được đối phương yêu quý cả đời. Trừ cái này ra, Cao Lương không còn biện pháp khác, rốt cuộc cô chỉ là chị gái, dù cô là cha mẹ, cũng không có khả năng chăm sóc con bé cả đời.
Cao Phán làm việc thông thường đều là nhiệt tình nhất thời, điểm yếu chính là không có sự kiên trì và nghị lực, Cao Lương đã tập mãi thành thói quen. Tính cách Cao Phán cũng có mặt tốt, chính là rất ít tức giận, tuy rằng làm việc dây dưa dây cà, nhưng mặc kệ người ta nói như thế nào cô cũng rất ít tranh luận phản bác.
Cao Lương biết, Cao Phán như vậy, ước chừng chính là người sống an phận, chiếu cứ đi theo quy đạo bình thường, trừ phi có ngoại lực rất mạnh kéo con bé lên. Cho nên lúc Cao Phán chủ động đưa ra ý kiến muốn đi bày quán ở xưởng dệt bông, Cao Lương thật sự kinh hãi: "Em tự đi bày quán? Buổi chiều nắng lắm đấy."
Cao Phán nhấp miệng gật đầu: "Em biết, năm ngoái em cũng đi rồi."
Cao Lương vẫn khó có thể tin: "Sao lại nghĩ tới chuyện đi bày quán buổi chiều?" Cao Phán cư nhiên sẽ tự đi tìm khổ ăn, đây chính là chuyện cực kỳ hiếm có.
Cao Phán nói: "Em muốn tự mình kiếm phút tiền sinh hoạt." Ngày hôm qua bọn họ nói chuyện phiếm, nghe Lý Tuấn Vĩ nói hắn mỗi tháng ít nhất phải tốn ba bốn mươi đồng sinh hoạt phí, Cao Phán biết mình hẳn là cũng không ít hơn bao nhiêu, như vậy tính xuống một học kỳ không sai biệt lắm cần hai trăm đồng tiền sinh hoạt.
"Nếu thật sự muốn đi, chị chuẩn bị cho một ít rau trộn, em đi thử đi." Cao Lương cảm thấy, mặc kệ có phải con bé chỉ nhất thời xúc động hay không, nhưng đây là lần đầu Cao Phán chủ động nói muốn làm cái gì, cô sẽ không hất bát nước lạnh.
Cao Phán cười: "Cảm ơn chị."
Cao San chủ động nói: "Để em đi cùng chị hai đi."
Cao Cường nói: "Em cũng đi."
Ngày đầu tiên Cao Lương chưa chuẩn bị thịt kho cho mấy đứa em, chỉ trộn rau trộn. Cao Phán dùng xe ba bánh của Lưu Bưu đẩy đi, so với trực tiếp đẩy xe đi đỡ hơn không ít. Cao Lương vốn dĩ muốn đi theo nhìn xem, nhưng hai đứa em gái không cho, bắt cô ở nhà nghỉ ngơi. Vì làm rau trộn, hôm nay Cao Lương xác thật ngủ rất ít.
Cao Phán cùng Cao San đi rồi, Cao Cường cũng đi theo, Cao Lương vẫn có chút không yên tâm: "Bọn nó có bán được không?"
Lý Tuấn Vĩ nói: "Dù sao cậu cũng phải cho bọn chúng làm thử mới biết được. Gà mái già phải học được cách thu hồi đôi cánh của mình, cho gà con có cơ hội đón mưa gió."
Cao Lương đành phải từ bỏ ý niệm, về phòng đi ngủ bù. Mãi cho đến 6 giờ rưỡi, Cao Lương đã làm xong cơm chiều, còn chưa thấy em trai, em gái trở về, cô không khỏi có chút lo lắng, ở trong sân ngẩng cổ chờ đợi một hồi lâu, mắt thấy sắp đến 7 giờ, còn không nhìn thấy bóng người, cô nhịn không được bối rối: "Tớ phải đi xem thôi." Mới vừa tính toán lấy xe, liền thấy ba đứa em cưỡi xe ba bánh trở lại.
Cao Lương chạy nhanh ra đón: "Sao giờ mới trở về?"
Cao Cường sảng khoái nhanh nhẹn: "Chúng em bán ở xưởng dệt bông nhưng không hết, sau lại bán dạo trên phố."
Cao San nhảy từ trên xe ba bánh xuống, lau mồ hôi nói: "Xưởng dệt bông buôn bán không được như trước kia. Bọn em phải rao bán trên đường mới bán hết."
Cao Lương bỗng nhiên nhớ Uông Ngạn Quân có nói hiệu quả và lợi ích xưởng bọn họ đã giảm rất nhiều, liền nói: "Bán hết thì tốt. Nhanh đi rửa tay ăn cơm."
Lúc ăn cơm, Cao Lương mới nói: "Hiệu quả và lợi ích của xưởng dệt bông không được như xưa, công nhân thu nhập thấp, cho nên cũng ít người mua rau trộn."
Cao Phán tựa hồ có chút không tin mà nhìn Cao Lương: "Xưởng bọn họ lớn như vậy cũng bị giảm năng suất?" Cô còn từng hâm mộ công nhân xưởng dệt bông.
Lý Tuấn Vĩ nói: "Hiện tại cải cách mở cửa, mọc ra rất nhiều doanh nghiệp tư nhân và doanh nghiệp đầu tư nước ngoài. Xí nghiệp quốc hữu chịu ảnh hưởng rất lớn, cho nên về sau đều phải dùng thực lực ăn cơm, thiết bị quá cổ xưa, hiệu suất quá thấp, sẽ bị thị trường đào thải." Hắn ngày thường hiển nhiên cũng chú ý tương đối nhiều tin tức, hơn nữa lại giỏi phân tích.
Ngô Xuân Mai hỏi: "Vậy xưởng dệt bông cũng có khả năng bị phá sản sao?"
Cao Lương nói tiếp: "Là có khả năng."
Trên mặt Ngô Xuân Mai lộ ra thần sắc khó tin: "Vậy Uông Ngạn Quân có phải cũng sẽ nghỉ việc giống anh Dương không?"
Lý Tuấn Vĩ gắp một viên đậu nành, nói: "Nếu xưởng bọn họ xưởng không xử lý được vấn đề, hiệu suất không tăng, là rất có khả năng."
Cao Lương cảm thấy phá sản nghỉ việc đều là chuyện hết sức bình thường, dù sao người không phải thép, mà là nước, phải thuận theo thời đại thay đổi mà thay đổi, cô chính là quan tâm chuyện trước mắt: "Vậy ngày mai Phán Phán còn muốn tiếp tục bày quán không?"
Cao Phán nói: "Đi ạ, ngày mai làm ít một chút."
Cao Lương thấy ngoài ý muốn khi Cao Phán còn chưa từ bỏ. Vào ban đêm Cao Phán kiểm kê tiền mình bán được hôm nay, tổng cộng bán 23 được đồng, cô cầm mười lăm đồng đưa Cao Lương: "Chị, đây là phí tổn." Cô lại lấy ra 2 đồng đưa cho Cao San và Cao Cường, "Đây là tiền công của hai đứa. Dư lại em tiết kiệm làm phí sinh hoạt về sau."
Cao San cùng Cao Cường cũng không có bất mãn gì, vui mừng cầm tiền, Cao Cường vừa cầm tay liền giao cho Cao Lương, Cao San nói: "Chị cả, tiền này em giữ làm tiền tiêu vặt nhé."
Cao Lương cũng không muốn tiền của Cao Cường, cười nói: "Đều tự giữ đi, chỉ cần mua đồ cần thiết, không tiêu linh tinh là được." Kỳ thật các em đều còn tính là nghe lời, Cao Phán trừ bỏ lười một chút, hơi hướng nội, thật ra cũng gây phiền toái gì cho cô quá nhiều.
Cao Lương nhắc nhở Cao Phán một chút: "Em lái xe ba bánh về đây, ngày mai A Bưu làm sao bây giờ?"
Cao Phán nói: "Sáng ngày mai em kéo đồ ăn qua chợ."
"Vậy em nhớ đặt đồng hồ báo thức, 5 giờ phải dậy, đừng đến muộn." Cao Lương nói.
"Dạ, em biết."
Tuy rằng Cao Phán nói mình sẽ kéo đồ ăn tới, nhưng Lưu Bưu vẫn là có chút không yên tâm, 5 giờ hắn liền dậy, đi bộ tới chợ thành nam, Cao Phán tự nhiên chưa tới, hắn liền đi bộ dọc theo đường đi đón Cao Phán.
Cao Phán một mình cưỡi xe kéo đồ ăn, vốn dĩ Cao San nói muốn đi cùng, nhưng lúc sắp ra cửa con bé lại bụng đau, vào WC, Cao Phán đành phải đi trước. Hơn 5 giờ trời còn chưa sáng hẳn, cô có điểm lo lắng sẽ gặp phải người xấu, nhưng thực an toàn, chuyện gì cũng chưa phát sinh, cô kéo đồ ăn tới chợ thành nam, sắc trời đã rất sáng, lá gan Cao Phán cũng lớn hơn, ánh mặt trời dần dần sáng ngời cho cô thêm dũng khí.
Kết quả lúc cô đi ngang qua một cái hẻm nhỏ, bị một chiếc xe đạp bỗng xông thẳng ra đâm vào, xe ba bánh hơi nghiêng một chút, may trọng tâm cũng ổn, chỉ là bị đâm lệch sang bên cạnh một chút, xe đạp không may như vậy, trực tiếp ngã trên mặt đất. lLần đầu tiên Cao Phán gặp tai nạn xe cộ, không rảnh lo lắng đôi tay đang tê dại, sợ tới mức có điểm choáng váng: "Tôi, xin, xin lỗi!"
Người đi xe đạp bị đâm cho không nhẹ, bất quá cũng không có vết thương quá lớn, chỉ bị trầy da mà thôi. Hơn nữa việc này trách nhiệm chủ yếu rõ ràng ở hắn, nhưng hắn lại ngẩng đầu hung tợnmắng: "Con mẹ nó mắt mù à? Đi đường thế nào đấy?"
Nếu là người khác, sẽ trực tiếp đáp trả, rõ ràng người mắt mù chính là hắn. Nhưng Cao Phán rất ít khi gặp chuyện, bản thân cũng nhát gan, cho nên chỉ cúi đầu: "Thực xin lỗi, tôi không nhìn thấy, tôi không phải cố ý."
Người đàn ông đứng dậy, duỗi tay phủi đất bụi trên người, ngẩng đầu lên, chỗ gò má có một vết sẹo lớn rõ ràng, người này không phải người khác, đúng là tên mặt thẹo mâu thuẫn với Lưu Bưu, đối phương thấy rõ diện mạo Cao Phán xinh đẹp, lời mắng tới miệng liền dừng lại: "Hôm nay ta đại nhân đại lượng, không so đo cùng cô em, không cần đền tiền. Bất quá em nói xem cô em tên gì, nhà ở đâu?"
Cao Phán ngẩng đầu cuống quít nhìn đối phương một cái, bị vết thẹo hung ác trên mặt đối phương dọa sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, tuy rằng trước kia mặt thẹo cùng Lưu Bưu thường tới trong tiệm của chị cô, nhưng đoạn thời gian đó cô đều ở trường học, căn bản không gặp mặt mấy người này, cho nên không biết mặt thẹo kỳ thật có biết chị mình. Xuất phát từ bản năng sợ hãi, cô không muốn nói cho đối phương biết tên của mình, cô cúi đầu, siết chặt đầu xe không lên tiếng.
Mặt thẹo cắn răng: "Cô em, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Để anh xem xe em chở gì?" Hắn mở một cái bồn tráng men ra, phát hiện cư nhiên là rau trộn, không khỏi quay đầu lại nhìn Cao Phán một cái, "Cô em đây là muốn đi bán hàng? Không nói tên của em cho anh, anh liền phá hết đống đồ ăn này."
Nước mắt Cao Phán lạch cạch lạch cạch rơi xuống, cắn môi do dự định nói tên cho hắn, lúc này một thanh âm từ trên trời giáng xuống: "Con mẹ nó mày muốn làm gì?"
Cao Phán đột nhiên nhấc đầu, thấy Lưu Bưu, cô giống bắt được cọng rơm cứu mạng: "A Bưu!"
Mặt thẹo quay đầu, thấy người mình không muốn thấy nhất, hắn cắn chặt khớp hàm: "Mày quan tâm làm gì, đừng xen vào việc người khác!"
Lưu Bưu sải bước đi tới, Cao Phán vội trốn phía sau Lưu Bưu, Lưu Bưu nhìn thoáng tình hình: "Đây là xe của tao, đồ ăn của tao, mẹ nó mày nói xem có liên quan tới tao không?"
Mặt thẹo ác nhân trước cáo trạng: "Là cô ta đụng phải tao, trên người tao đều là vết thương, mày xem, chảy cả máu rồi, xe đạp cũng bị đụng hỏng rồi, đền tiền!"
Lưu Bưu đã sớm thấy rõ ràng tình huống: "Mày rõ ràng đi ra từ trong ngõ, người ta đang đi đường cái thượng bình thường, rốt cuộc là ai đâm ai? Mày có thấy xấu hổ hay không?" Lưu Bưu xoay người, đẩy xe ba bánh chuẩn bị đi.
Mặt thẹo duỗi tay giữ chặt xe ba bánh: "Hôm nay không đền tiền thì đừng mong chạy!"
Lưu Bưu buông xe: "Thế nào? Mày còn dám chơi lại đúng không? Buông tay!"
Câu "Buông tay" hung tợn, Cao Phán sợ tới mức nhịn không được run lên một chút. Mặt thẹo cũng không sợ Lưu Bưu, cho nên tay không buông ra. Lưu Bưu trực tiếp đi qua, dùng tay bẻ ngón tay mặt thẹo, mặt thẹo duỗi tay tới đỡ, Lưu Bưu vươn một cái tay khác, vặn cánh tay đối phương, mặt thẹo không thể không buông tay đang giữ xe đạp ra đối phó Lưu Bưu, Lưu Bưu một bên đối phó mặt thẹo, một bên quay đầu nói với Cao Phán: "Đẩy xe đi." Hắn đã lâu không đánh nhau, hôm nay động gân cốt cũng không có gì, bất quá không thể phá đồ ăn.
Cao Phán vội tới đẩy xe trốn ra rất xa. Quay đầu lại, Lưu Bưu đã đánh nhau với mặt thẹo, Cao Phán gấp đến độ lòng bàn tay toàn mồ hôi, rồi lại không dám đi ra, cô mở giọng hét lớn tiếng: "Có ai không, cứu mạng a! Mau tới a, cứu mạng a!"
Kết quả chưa kêu được vài tiếng, Lưu Bưu liền kết thúc, một chân đá mặt thẹo trên mặt đất, đi tới chỗ Cao Phán, vừa đi còn không kiên nhẫn mà vỗ vỗ tay, giống như có cái gì làm bẩn tay mình. Cao Phán hô một được nửa: "A Bưu, anh không sao chứ?"
Lưu Bưu nâng tay áo lau mồ hôi ở thái dương: "Không có việc gì, để anh đạp, em ngồi phía sau đi."
Cao Phán nhìn Lưu Bưu một chút, tựa hồ lông tóc không tổn hao gì, cô rốt cuộc phục hồi tinh thần lại: "A Bưu anh đánh nhau lợi hại như vậy?"
Lưu Bưu nói: "Chuyện nhỏ!" Lúc trước nếu không phải mặt thẹo dùng dao ám toán hắn, hắn sao có thể sẽ bị thương. Luận thân thủ, ba cái mặt thẹo cũng không phải đối thủ của hắn.
Cao Phán ngồi trên xe ba bánh, nhìn Lưu Bưu khom người đạp xe, bỗng nhiên cảm thấy hình tượng Lưu Bưu đặc biệt cao lớn, phảng phất sáng lấp lánh.
Lưu Bưu nói: "Hôm nay buổi tối anh tới nhà em lấy xe, sáng ngày mai vẫn là tự anh kéo đồ ăn, em đừng kéo."
"Dạ." Cao Phán đồng ý, "Cảm ơn A Bưu!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 72: Anh hùng cứu mỹ nhân
Chương 72: Anh hùng cứu mỹ nhân