Cao Lương nhìn giấy báo trúng tuyển của Cao San, hốc mắt liền ửng đỏ, cô cảm thấy mình không làm cha mẹ dưới cửu tuyền thất vọng, cũng không làm Cao San thất vọng, em gái rốt cuộc có thể sống cho riêng mình, sẽ không để cô bứt rứt. Cao Lương cảm thấy nhất định phải chúc mừng một phen mới được, Cao Lương bày mấy mâm ở tửu lầu cho Cao San, mời giáo viên và bạn bè thân thiết của Cao San tới uống rượu.
Tiệc mừng đậu đại học, Cao Lương đưa em gái đi từng bàn kính rượu, một ly tiếp một ly, uống đến cực kỳ sảng khoái, hai má cũng hồng rực. Đôi mắt Lý Tuấn Nghị nhìn chằm chằm vào vợ mình, biết cô uống hơi nhiều, nhưng cũng không xen vào, khó có khi cô vui như vậy, nên để cho cô tận hứng. Chờ Cao Lương uống xong trở lại bàn, liền vội múc sẵn canh, để cô uống canh giải rượu. Tửu lượng Cao Lương không tồi, uống nhiều như vậy cũng không say, bất quá Lý Tuấn Nghị biết cô uống nhiều, vẫn luôn căng thẳng không dám thả lỏng, cho nên không giống như đang say rượu.
Thẳng đến khi ngồi trên xe về nhà, Cao Lương mới hoàn toàn thả lỏng, cô ngồi ở ghế phụ cạnh ghế lái bắt đầu cười ngây ngô.
Bà nội ở phía sau nghe thấy, hỏi: "Lương Lương làm sao vậy?"
Lý Tuấn Nghị cúi người qua giúp Cao Lương thắt đai an toàn, nói: Cô ấy đang vui vẻ ạ."
Bà nội cảm khái mà nói: Nên vui vẻ. Lương Lương không dễ dàng a, nuôi lớn em trai em gái, mắt thấy mấy đứa đều có tiền đồ, có thể không vui sao?"
Cao San cảm thấy có chút cay mũi, cô hít hít cái mũi, duỗi tay sờ sờ đầu Cao Cường bên người: "Cường Cường, em cũng phải cố lên."
Cao Cường ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết."
Hàng phía trước Cao Lương đột nhiên mở mắt ra nói: "San San, chúng ta về quê đi."
"A? Về quê?" Cao San sửng sốt một chút.
Cao Lương nói: "Ừ, trở về báo tin tốt cho ba mẹ."
Cao San hiểu được, gật đầu: "Vâng."
Lý Tuấn Nghị khởi động xe, Cao Lương nhắm mắt lại, đột nhiên bắt đầu hát: "Ở sơn thôn xa xôi kia, tiểu nha tiểu sơn thôn, mẹ của tôi......"
Lý Tuấn Nghị nghe cô hát, biết cô nhớ cha mẹ, quay đầu qua nhìn Cao Lương, chỉ thấy một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống, hốc mắt không khỏi có chút nóng lên, tay nắm tay lái cũng siết chặt.
Về đến nhà, Cao Lương đã ngủ rồi, Lý Tuấn Nghị để bà và các em đi lên trước, chính mình ôm Cao Lương lên lầu. Dọc theo đường đi Cao Lương đều không có tỉnh, chỉ an tĩnh như trẻ con cuộn tròn ở trong lòng ngực Lý Tuấn Nghị. Về đến nhà, anh nhẹ nhàng đặt Cao Lương trên giường, kéo chăn đắp cho cô, nửa quỳ trên đầu giường nhìn Cao Lương, giúp cô lau nước mắt, Cao Lương của anh quá vất vả rồi, nhiều năm như vậy, vẫn luôn yên lặng chống đỡ, may mắn mấy đứa em cũng hiểu chuyện.
Lý Tuấn Nghị nhìn một hồi, chuẩn bị đứng dậy, Cao Lương đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ anh: "Ông xã."
Lý Tuấn Nghị dừng lại, duỗi tay đỡ lưng cô: "Tỉnh rồi?"
Cao Lương nhắm mắt lại ừ một tiếng: "Lúc anh ôm em đi lên lầu đã tỉnh."
Lý Tuấn Nghị gợi lên khóe miệng, hôn một ái lên khóe mắt cô: "Anh về quê với em. Chúng ta đều trở về."
Cao Lương trợn mắt nhìn Lý Tuấn Nghị, qua một hồi lâu mới nói: "Ừ." Sau đó cái ôm càng chặt hơn, gần sát mặt anh, hiện tại anh cũng là một phần tử trong nhà, về sau gánh nặng trên vai cô đã có người đàn ông này cùng chia sẻ.
Lần này về quê, Cao Lương vốn dĩ không tính toán bảo Cao Phán trở về, bởi vì công việc con bé không tự do, trở về ít nhất cũng mất ba bốn ngày, một cuối tuần căn bản không kịp. Nhưng Cao Phán vẫn kiên trì xin nghỉ đi về, không chỉ có cô, Hà Xuyên cũng đi theo, làm Cao Lương có chút ngoài ý muốn.
Hà Xuyên đi thẳng vào vấn đề nói: "Em và Phán Phán tính toán sang năm kết hôn. Cho nên muốn thắp nén hương cho chú dì, xin đổi cách gọi."
"Thật vậy ư? Phán Phán." Cao Lương kinh ngạc mà quay đầu nhìn Cao Phán, đã cầu hôn rồi? Như thế nào không nghe thấy con bé nói gì.
Cao Phán đỏ mặt, cắn môi gật đầu: "Vâng."
Lý Tuấn Nghị phản ứng lại trước: "Chúc mừng hai người!"
Hà Xuyên gật gật đầu với Lý Tuấn Nghị: "Cảm ơn!"
Lý Tuấn Nghị duỗi tay ôm lấy vai Cao Lương: "Kỳ thật chúng ta cũng vẫn luôn suy đoán khi nào hai đứa người kết hôn. Đến lúc đó hôn lễ tổ chức ở Quảng Châu hay ở Bắc Kinh?"
Hà Xuyên nói: "Bắc Kinh đi. Đến lúc đó mới mọ người tới Bắc Kinh tham gia hôn lễ."
Cao Lương cuối cùng phản ứng lại đây: "Được" Cao Phán cũng muốn kết hôn, thật mau, bất quá suy nghĩ một chút cũng tốt, sang năm Cao Phán cũng 22, tuổi kết hôn không sai biệt lắm với mình, chính là thời gian hơi gấp, cũng may không tính là bất ngờ, ít nhất cũng đã tìm hiểu hơn một năm, huống chi tuổi tác Hà Xuyên hơi lớn một chút, kết hôn sớm một chút thực bình thường.
Một hàng sáu người trở lại quê tế tổ, nghỉ ngơi ở khách sạn, liền mua giấy vàng hương pháo về quê, khẳng định phải tới nhà bác cả, đến mượn cái cuốc, bác cả và bác dâu nghe nói Cao San thi đậu đại học, còn là trường ở Bắc Kinh, quả thực là vừa mừng vừa sợ, phần mộ tổ tiên Cao gia bọn họ đã bốc khói xanh rồi, có sinh viên rồi. Bác cả vội đi thu xếp, dẫn chị em Cao Lương lên núi tảo mộ.
Năm rồi chỉ có thời điểm về quê ăn tết Cao Lương mới có thể tới tảo mộ, thanh minh mấy năm vừa rồi cũng rất ít trở về, mộ phần đều là bác cả thu xếp xử lý. Cha mẹ chết vào đồng nhật, liền hợp táng một chỗ, thật ra cũng dễ tìm, Cao Lương nhìn cỏ hoang mọc đầy nấm mồ, quyết định về sau thanh minh đều trở về cúng mộ. Lý Tuấn Nghị chủ động cầm cuốc, dọn cỏ, Cao Lương bày trái cây lên, rót rượu, trong lòng yên lặng mà kể những thay đổi của bốn chị em, hốc mắt chậm rãi đỏ ửng.
Mấy đứa em đốt tiền vàng, ánh lửa hừng hực, tro bụi tung bay, phảng phất như cha mẹ trên trời có linh thiêng biểu đạt niềm hân hoan.
Cúng mộ xong, lại về tới nhà bác cả ăn cơm chiều. Nói chuyện phiếm, Trương Thời Anh thế mới biết Cao Phán mang theo bạn trai trở về, vẫn là cái còn là một ông chủ người Bắc Kinh, trong lòng quả thực là hâm mộ ghen ghét hỏng rồi, nhưng trên mặt cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ hối hận mình cũng có con gái thì tốt, chị em Cao Lương lợi hại như vậy, khẳng định cũng có thể hỗ trợ tìm một nhà chồng tốt, có thân thích giàu có để khoe khoang với hàng xóm. Đương nhiên cháu gái cũng có thể khoe khoang, nhưng vẫn không bằng cốt nhục của mình, không tiện yêu cầu nhiều, mà đáp ứng hay không còn tùy vào chị em Cao Lương.
Đầu tháng 9, Cao San khai giảng, Cao Lương đưa con bé đi học. Cao Phán lại cùng Hà Xuyên đi Bắc Kinh, Hà Xuyên nói: "Mọi người còn chưa thăm nhà tôi, lần này đưa em gái đi đi học, thuận tiện cùng đi nhìn xem đi."
Cao Lương nhìn Cao Phán: "Em xin nghỉ thường xuyên như thế, bà chủ đồng ý không?"
Cao Phán nhìn Hà Xuyên một cái, nói: "Anh ấy muốn mở mộtphòng làm việc thiết kế thời trang trẻ em, để cho em phụ trách, em tính xin nghỉ việc."
Cao Lương vừa nghe, gật gật đầu: "Cũng tốt. Làm công cho người khác không bằng làm cho chính mình."
Hà Xuyên cười nói: "Chị cả, về sau phòng làm việc chúng em mở ra, thiết kế xong không chừng còn muốn nhờ xưởng anh rể sản xuất."
Cao Lương cười gật đầu: "Cũng tốt, hợp tác với nhau." Hà Xuyên tính toán không tồi, Cao Phán phụ trách thiết kế, hắn phụ trách tiêu thụ, Cao Lương bên này có thể hỗ trợ gia công, thật đúng là một con rồng, cái gì cũng không thiếu, bất quá như vậy cũng tốt, còn có thể vì Cao Phán tranh thủ một chút cổ phần, về sau on bé cũng có sự nghiệp riêng.
Đang nói đến chuyện cổ phầ, Hà Xuyên cũng rất hào phóng, nói nếu hai người cùng nhau mở, tự nhiên là mỗi người nắm một nửa cổ quyền, nhìn dáng vẻ là thành tâm muốn cưới Cao Phán, Cao Lương cũng yên tâm.
Tuy rằng Cao San có thư thông báo trúng tuyển, có thể mua được vé ghế ngồi, nhưng thời gian di chuyển quá dài, Cao Lương cũng không có thời gian ngồi tàu hai mươi mấy tiếng, vì thế đoàn người đều lựa chọn ngồi máy bay, vẫn là Hà Xuyên chủ động mua vé máy bay. Cao Lương cũng không tranh, lúc này hắn cũng nên thể hiện.
Bọn họ tới Bắc Kinh trước một ngày, trường học Cao San còn chưa có báo danh, vì thế Hà Xuyên an bài các cô ở khách sạn, cùng ngày liền đi tới nhà Hà Xuyên, không phải phòng Hà Xuyên ở, mà là nhà cha mẹ ở vùng ngoại thành Bắc Kinh. Nhà Hà Xuyên là người địa phương, bất quá hộ khẩu là vùng nông thôn ngoại thành, kỳ thật cũng không tính là giàu có, mấy năm qua nơi này được khai phá, đến lúc đó nhà bọn họ liền thành hộ phá bỏ và di dời, được đền bù rất nhiều phòng ở, cho nên cực kỳ có tiềm lực.
Hà Xuyên có một chị gái và một em trai, đều đã kết hôn, chỉ còn Hà Xuyên ở giữa còn độc thân. Lớn tuổi như vậy còn không kết hôn, cha mẹ thân nhân đều sốt ruột, hiện giờ mang theo bạn gái về nhà, tự nhiên vui mừng khôn xiết, mong sao mong trăng, bố mẹ trong nhà rốt cuộc thở phào. Vốn dĩ người dưới chân thiên tử đều kiêu ngạo, không nói cưới con gái bản địa thì ít nhất cũng muốn con dau người phương bắc, cô nương phương nam có thói quen sinh hoạt, ngôn ngữ đều khác nhau rất lớn, thật đúng là sợ không ở chung được, người bình thường đều sẽ để ý điểm này, bất quá cha mẹ Hà gia cũng thấy, mắt thấy thằng hai sắp 30 rồi, vẫn độc thân, hiện giờ chịu kết hôn, đó chính là phải thắp nhang cảm tạ, mặc kệ là cái dạng gì, chỉ cần là con gái là được.
Cao Phán vào nhà Hà gia, làm kinh diễm tất cả mọi người, cô gái này thật xinh đẹp, Đại Xuyên thật là tinh mắt, chọn lâu như vậy, cư nhiên thật đúng là chọn được một đóa hoa. Hai cô gái đi cùng cũng thật xinh đẹp, mỗi người mỗi vẻ, hẳn là chị em đi, con gái phương nam đều xinh đẹp như vậy sao? Hàng xóm đều nhỏ giọng sôi nổi nghị luận.
Cao Phán vẻ mặt thẹn thùng, Cao Lương cùng Cao San lại tự nhiên hào phóng mà cười gật đầu chào hỏi mọi người, rốt cuộc bọn họ thường ở trong tiệm chiêu đãi khách nhân, đã sớm luyện được tố chất tâm lý mạnh mẽ, hoàn toàn không luống cuống.
Con dâu mới xinh đẹp, vợ chồng Hà gia tự nhiên là vừa lòng, vội mời người vào nhà, bưng trà đổ nước, hỏi han ân cần. Chị gái và em trai Hà Xuyên cũng đều có mặt, còn có mấy đứa nhỏ ồn ào trong phòng, cực kỳ náo nhiệt. Cha mẹ Hà Xuyên là nông dân phương Bắc rất thuần phác, hiện giờ còn ở nhà chấm đất. Chị gái và em trai đều ở thành phố giúp Hà Xuyên xử lý cửa hàng, tất cả sinh hoạt đều dựa vào Hà Xuyên, người có quyền lên tiếng nhất nhà tự nhiên là Hà Xuyên, Cao Lương liếc mắt một cái đã nhìn ra.
Hàn huyên một lúc, mới biết được Cao Lương cùng Cao San cũng không phải cố tình đưa Cao Phán tới cửa, mà là tới đưa em gái út vào đại học. Cao gia tuy rằng không còn cha mẹ, nhưng chị cả Cao Lương có bản lĩnh, ở Quảng Châu mở hai nhà xưởng, Cao Phán lại là nhà thiết kế, Hà gia đã sớm biết được tình huống này, hiện giờ em gái út lại thi vào đại học, tự nhiên càng không dám khinh thường Cao Phán. Huống chi Cao Phán tính cách ôn nhu, còn tích cực chủ động hỗ trợ làm việc nhà, có thể thấy được là trở ra thính đường vào được phòng bếp, về sau Đại Xuyên cũng có phúc phần.
Mẹ chồng tương lai đặc biệt vừa lòng với Cao Phán, thời điểm nói chuyện phiếm với chị em Cao Lương kể chuyện con trai khổ sở ra sao, một người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mắt thấy sự nghiệp càng ngày càng thịnh vượng, nhưng vấn đề cá nhân lại chậm chạp không có tin tức, ba mẹ cũng nóng vội, hiện giờ cuối cùng mang theo bạn gái về nhà, giúp bọn họ giải quyết một cọc tâm sự, nói đến chỗ kích động, bà còn lau nước mắt.
Lại nói tiếp điều kiện Hà Xuyên cũng không tồi, vì cái gì lớn tuổi còn không có kết hôn chứ? Đương nhiên là có nguyên nhân, hắn cũng không gạt Cao Phán, trước khi hắn tham gia quân ngũ cso yêu đương với bạn cấp ba, chờtừ quân ngũ trở về, đối phương lại không chịu nổi thanh bần gả tới đây. Chuyện này làm Hà Xuyên bị đả kích rất lớn, cho nên hắn vùi đầu khổ làm, sự nghiệp chưa thành thề không kết hôn, vẫn luôn không nhắc tới chuyện này, thẳng đến khi gặp Cao Phán, lúc này mới một lần nữa động tâm. Cao Lương cũng biết việc này, cô cảm thấy nếu Cao Phán gả đến Hà gia, cuộc sống cũng khá tốt, mẹ chồng là người ngay thẳng, chồng lại làm chủ cả nhà, đối với Cao Phán cũng yêu thương có thêm, chị chồng hay em chồng đều không dám là gì quá phận.
Người Hà gia hiển nhiên cực kỳ coi trọng chị em Cao Phán, thịt gà làm ngỗng, một bàn lớn món ngon. Trước khi đi, bà Hà còn cho Cao Lương mấy bao lì xì, còn tặng một túi trang sức cho Cao Phán.
Nhìn thái độ người nhà Hà Xuyên, Cao Lương xem như yên tâm, Cao Phán gả cho Hà Xuyên, trước mắt sẽ sống ở Quảng Châu, tương lai dù dọn đến Bắc Kinh, Cao Lương cũng có thể lý giải, rốt cuộc Bắc Kinh là thủ đô, điều kiện đều tốt hơn Quảng Châu, đặc biệt là chuyện giáo dục con cái, có thể ở Bắc Kinh, khẳng định sẽ không chọn Quảng Châu. Tuy rằng có thể lý giải, Cao Lương cũng vẫn là có chút không nỡ, Cao San vô cùng có khả năng lưu lại Bắc Kinh, Cao Phán cũng tới Bắc Kinh, Quảng Châu cũng chỉ còn lại cô và Cao Cường, hy vọng đến lúc đó Cao Cường đừng chạy đến thành phố khác học đại học.
Ngày hôm sau, Cao Lương đưa Cao San tới trường học báo xong, nhìn em gái ở trong trường học dàn xếp xong xuôi, liền yên tâm, chuẩn bị trở về. Lần đầu tiên Cao San xa nhà, nghĩ về sau mấy tháng không thể về nhà, trong lòng lưu luyến không rời: Chị, chị ở lại Bắc Kinh chơi mấy ngày đi."
Cao Lương cười nói: "Không được, trong nhà nhiều việc, nhà xưởng Cao Vị cũng sắp hoàn công rồi, chị còn phải đi học bổ túc, có rất nhiều chuyện phải làm."
"Chị tới Bắc Kinh cũng chưa được đi chơi, cũng chưa đi Thiên An Môn với Cố Cung, trường thành cũng không đi." Cao San có chút tiếc nuối mà nói.
Cao Lương cười nói: "Về sau khẳng định sẽ có cơ hội, đến lúc đó chị với anh rể em, Cường Cường, bà nội đều cùng nhau tới." Lúc Cao Phán kết hôn bọn họ khẳng định sẽ qua. Chờ về sau nhà xưởng đi vào quỹ đạo, cô cùng Lý Tuấn Nghị còn muốn đưa bà nội tới Bắc Kinh chơi, để bà đi ngắm Thiên An Môn bà tâm niệm cả đời.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 160: Đi Bắc Kinh
Chương 160: Đi Bắc Kinh