Khuông Tú Mẫn vừa nghe liền luống cuống: "A? Làm sao bây giờ? Nhanh đi bệnh viện, mẹ đi gọi Tuấn Nghị."
Cao Lương cau mày nhịn đau, nói: "Mẹ, mẹ đừng nóng vội, không nhanh như vậy, trước đỡ con về, chúng ta lấy đồ vật, lại đi bệnh viện." Cao Lương biết sinh con không nhanh như vậy, hiện tại mới bắt đầu đau thôi.
Khuông Tú Mẫn rốt cuộc bình tĩnh chút, nói: "Đúng vậy, đúng, vừa mới bắt đầu đau thôi đúng không? Con hít sâu, chậm rãi thở ra, chờ một chút đỡ đau chúng ta lại đi." Khuông Tú Mẫn rốt cuộc đã sinh hai đứa nhỏ, vẫn có kinh nghiệm.
Tháng 9 vốn đã nóng, tuy rằng là buổi sáng, trán Cao Lương đã đầy mồ hôi, trên lưng đều bị mướt mồ hôi. Khuông Tú Mẫn cầm tay cô, vuốt v e mu bàn tay cô trấn an, giúp cô giảm bớt đau đớn, còn nói chuyện dời đi lực chú ý: "Lúc mẹ sinh Tuấn Nghị bị khó sinh, đau một ngày một đêm mới sinh được,thằng bé to, sinh ra nặng tới 8 cân 8, lúc ấy cũng không có sinh mổ, sinh được hắn thiếu chút nữa mẹ mất nửa cái mạng, may mà đều bình an không có việc gì."
Cao Lương nghe thấy lời này, vành mắt nhịn không được đỏ, không biết là vì bản thân đau đớn hay là vì gian khổ của Khuông Tú Mẫn, khó trách thế nhân nói sinh con mới biết lòng cha mẹ, xác thật như vậy. Cô cắn răng nhíu mày nhịn qua từng cơn đau đầu, Khuông Tú Mẫn đỡ cô, chậm rãi đi về nhà, nhanh chóng thu thập đồ vật, lấy tiền và tư trang, Cao Lương bình tĩnh mà gọi điện thoại kêu xe cứu thương, tuy rằng cô có thể tự mình đi ra ngoài gọi xe, nhưng rốt cuộc không quá tiện, sau đó gọi điện thoại tới xưởng Lý Tuấn Nghị, Lý Tuấn Nghị vừa đến trong xưởng, phải biết Cao Lương muốn sinh, sợ tới mức vội nói: "Anh lập tức liền trở về."
Cao Lương nói: "Em đã gọi đến bệnh viện, kêu xe cứu thương, anh trực tiếp tới bệnh viện chờ em đi." Bệnh viện cách nhà xưởng gần hơn không ít, chờ Lý Tuấn Nghị chạy về nhà khẳng định cô đã ở bệnh viện rồi.
Qua hơn mười phút, xe cứu thươngđến, Cao Lương cùng mẹ chồng nghe thấy tiếng xe cấp cứu, cùng nhau xuống lầu, vừa đến dưới lầu, liền thấy bà và bảo mẫu cùng với hai hộ sĩ mặc áo blouse trắng đang ở dưới lầu chờ thang máy, bà nội thấy Cao Lương, liền vội vàng hỏi: "Lương Lương, cháu ngươi muốn đi bệnh viện sao?"
"Đúng vậy, là cháu. Bệnh viện XX sao?" Cao Lương hỏi hộ sĩ.
Hộ sĩ vội gật đầu, tiếp nhận Cao Lương từ tay Khuông Tú Mẫn, đỡ cô lên xe cấp cứu. Khuông Tú Mẫn cùng bà nội lên theo, để bảo mẫu đi về trước, bà nội có chút lo lắng hỏi: "Mấy ngày nữa mới tới ngày dự sinh đúng không, sao lại đau rồi?"
Hộ sĩ nói: "Sinh trước ngày dự sinh là bình thường, không cần lo lắng."
Bà nội hỏi Khuông Tú Mẫn về Lý Tuấn Nghị, biết anh đang trên đường tới bệnh viện, liền an tâm trấn an Cao Lương. Ở trên đường, Cao Lương lại cảm nhận đợt đau thứ hai, lần này còn đau hơn lần trước, sắc mặt Cao Lương tái nhợt, c ắn môi dưới nhịn đau. Bà nội nói: "Cháu đau thì cứ kêu, đừng cắn bản thân."
Cao Lương ra mồ hôi lạnh, suy yếu gật đầu, lúc này mới vừa bắt đầu, đã đau đớn đến vậy, chờ đến lúc sinh khẳng định sẽ đau đến chết đi sống lại, trong lòng bàn tay Cao Lương đều là mồ hôi.
Tới bệnh viện, lại qua cơn đau, làm xong kiểm tra, lập tức được an bài vào phòng bệnh nghỉ ngơi. Lý Tuấn Nghị vội vã chạy vào bệnh viện, đi tìm người, cuối cùng thấy bà nội và mẹ ở trong phòng bệnh, anh vội vàng chạy vào: "Thế nào? Sinh rồi ạ?"
Cao Lương nghe thấy lời này, nhịn không được phụt cười thành tiếng, mấy người bà nội cũng cười: "Cháu cho rằng sinh con đơn giản như sinh quả trứng sao? Nói sinh thì sinh ngay?"
Lý Tuấn Nghị đi đến mép giường, thấy Cao Lương nằm ở trên giường, bụng vẫn to như cũ, anh nắm lấy tay Cao Lương: "Còn chưa sinh? Phải mất bao lâu nữa?"
Cao Lương nói: "Bác sĩ nói nhanh thì mười mấy tiếng đồng hồ, chậm thì phải một hai ngày."
"Lâu như vậy! Bụng em đau không?" Lý Tuấn Nghị hỏi, lấy tay nhẹ vỗ về bụng Cao Lương.
Cao Lương lắc đầu: "Không còn, vừa mới đau một trận, còn phải đợi trong chốc lát nữa."
Lý Tuấn Nghị nói: "Em muốn ăn cái gì không?"
Bà nội vội nói: "Đúng vậy, Lương Lương phải ăn một chút bổ sung thể lực, để bà trở về một chuyến, nấu ít cháo với mang ít đường đỏ tới."
Khuông Tú Mẫn nói: "Mẹ, để con về lấy." Bà nói xong liền đi ngay.
Lý Tuấn Nghị nói: "Để anh đi hỏ bác sĩ, xem có thể ăn cái gì."
"Mua cho em ít trái cây." Cao Lương gật gật đầu, cô chảy nhiều mồ hôi như vậy, cần bổ sung nước.
Lý Tuấn Nghị vừa muốn đi, Cao Lương đột nhiên nắm chặt tay anh, Lý Tuấn Nghị nhanh chóng phản ứng lại: "Bà xã, lại đau sao?" Cao Lương cau mày, cắn chặt khớp hàm, niết chặt tay anh hơi đau, không biết cô lấy đâu ra sức lực lớn như vậy.
Cao Lương cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, mồ hôi lại bắt đầu ào ạt chảy ra, Lý Tuấn Nghị hoang mang lo sợ, không nhịn được mà gọi Cao Lương, an ủi cô, Cao Lương một mình chịu đựng đau đớn vô biên, cả khuôn mặt đều trắng bệch, Lý Tuấn Nghị chưa từng thấy Cao Lương thống khổ như thế, trong lòng không khỏi đau đớn, quay đầu nhìn bà: "Bà ơi, có cách nào giảm bớt đau đớn cho Cao Lương không?"
Bà lắc đầu, nói: "Chuyện này, phụ nữ sinh con đều phải trải qua, nào có biện pháp nào."
Lý Tuấn Nghị đành phải ăn nói nhỏ nhẹ mà trấn an Cao Lương, thay cô lau mồ hôi, thấy cô dùng răng cắ n môi dưới, môi dưới xuất hiện vết máu sắp rách da, anh vội nói: "Vợ ơi, em đừng cắn làm đau bản thân, em cắn anh đi."
Cao Lương mơ mơ màng màng mở mắt ra, lắc lắc đầu, nói: "Khăn lông."
Lý Tuấn Nghị hiểu được, gấp khăn lông lại, nhét vào miệng cho cô cắn. Chờ đợt đau này qua, Lý Tuấn Nghị chạy tới hỏi bác sĩ, tìm cách giảm đau cho Cao Lương, bác sĩ nói có thể lựa chọn sinh mổ, có thể kết thúc đau đớn. Lý Tuấn Nghị lại hỏi rõ những nguy hiểm khi sinh mổ, anh lại chạy về nói với Cao Lương: "Nếu thật sự chịu không nổi, chúng ta sinh mổ đi?"
Cao Lương mở mắt ra, nhìn Lý Tuấn Nghị lắc lắc đầu: "Em có thể chịu được, không mổ." Tuy rằng rất đau, nhưng Cao Lương cho rằng có thể chịu đựng, những cơn đau này vẫn dễ chịu hơn những cơn bệnh tật đời trước, ít nhất cô biết đau đớn sẽ kết thúc, hơn nữa tràn ngập hy vọng. Thời buổi này kỹ thuật khâu không đủ tiên tiến, mổ xong trên bụng khẳng định sẽ có vết sẹo, cho nên cô tính toán sinh thường, cũng tốt cho con, đây là lần đầu tiên chiến đấu khi nó chào đời, nó sẽ thắng được.
Lý Tuấn Nghị thấy không khuyên được Cao Lương, đành phải đi ra ngoài mua đồ ăn cho Cao Lương, căn cứ bác sĩ kiến nghị, mua chút trái cây cùng sữa bò về, bón Cao Lương ăn một ít.
Cơn đau của Cao Lương bắt đầu ngắn hơn từ 8 giờ, mãi cho 3, 4 giờ chiều, quả thực chính là chết đi sống lại, bác sĩ kiểm tra rốt cuộc nói có thể sinh, lúc này mới đẩy vào phòng sinh. Lý Tuấn Nghị cũng muốn theo vào, bị Khuông Tú Mẫn kéo lại: "Phụ nữ sinh con, con đi vào nhìn cái gì, chờ ngoài này thôi."
Lý Tuấn Nghị đành phải ở bên ngoài nôn nóng chờ đợi, đột nhiên nghe thấy Cao Lương ở bên trong lớn tiếng kêu la thảm thiết, không khỏi siết chặt nắm tay, thiếu chút nữa vọt vào, bởi vì lúc trước Cao Lương đau từng cơn cũng không có kêu to quá, khẳng định cô rất đau đến thật sự chịu không nổi mới kêu. Cao Lương đại khái kêu la bốn năm phút, đột nhiên truyền đến tiếng khóc trẻ con, bà nội cùng Khuông Tú Mẫn đều kinh hỉ mà kêu lên: "Sinh rồi!"
Lý Tuấn Nghị chạy đến cửa phòng sinh, nóng vội khó nhịn chờ đợi bác sĩ đi ra, qua không bao lâu, cửa mở ra, một hộ sĩ ôm đứa trẻ được bọc trong khăn lông màu trắng ra tới: "Chúc mừng, mẹ con bình an, là con gái, sáu cân tám lạng."
Lý Tuấn Nghị kinh hỉ đến không khép được miệng: "Cảm ơn!" Hắn thật cẩn thận mà duỗi tay nhận lấy đứa bé hồng hồng nhăn nhúm, tóc con bé ướt dầm dề mà dán sát da đầu, đôi mắt nhắm chặt, ngón tay đặt ở bên miệng, miệng nhỏ giật giật, ngủ rất ngon, trong nháy mắt Lý Tuấn Nghị cảm giác đặc biệt kỳ diệu, đây là con gái anh, nằm ở trong khuỷu tay, anh có thể nâng bằng một bàn tay, nhỏ như vậy, thật thần kỳ: "Bà, mẹ, hai người xem này!"
Bà nội và Khuông Tú Mẫn đều đi lại, bà vừa lòng mà nói: "Đứa nhỏ này đẹp, giống cháu."
Khuông Tú Mẫn nghe là con gái, trên mặt vẫn rất vui sướng, dù sao cũng là đứa cháu đầu tiên: "Tóc vừa nhiều vừa đen, về sau sẽ có một mái tóc đẹp."
Lý Tuấn Nghị đột nhiên nhớ tới Cao Lương, đang muốn ngẩng đầu hỏi hộ sĩ, lại thấy nhân viên y tế đẩy giường bệnh ra, anh chạy qua: "Bà xã! Em xem, con gái của chúng ta này."
Cao Lương mỏi mệt mang theo nụ cười hạnh phúc, tỏa ra tình mẫu tử, sinh con là cửu tử nhất sinh, nhưng thật sự đặc biệt có cảm giác tự hào.
Khuông Tú Mẫn nói: "Để mẹ ôm, chân tay con vụng về làm đau con bé."
Lý Tuấn Nghị thật sự hơi sợ làm đau sinh mệnh yếu ớt này, thật cẩn thận mà giao con cho mẹ, anh để ý vẻ mặt mẹ, phát hiện trên mặt bà tràn đầy vui sướng cùng yêu thương, liền yên tâm, tuy rằng không sinh con trai như bà mong muốn, nhưng bản thân anh mong muốn scó con gái, ông trời vẫn rất thiên vị anh.
Bọn họ ôm đứa trẻ vào trong phòng bệnh, Lý Tuấn Nghị thuê phòng riêng cho Cao Lương, như vậy có thể an tâm nghỉ ngơi, không sợ bị người khác quấy rầy. Bác sĩ dặn dò nửa tiếng đồng hồ thì cho đứa nhỏ bú một chút, để kích sữa mẹ về, lại dặn một ít việc cần chú ý, lúc này mới rời đi.
Cao Lương nghiêng đầu, nhìn con gái mình, nghĩ đến mình sống hai đời mới có con gái, cảm thấy chua xót cảm lại hạnh phúc, cái mũi không khỏi chua xót, một giọt nước mắt rơi xuống. Lý Tuấn Nghị hoảng sợ: "Em khóc à, làm sao vậy?"
Cao Lương hít mũi: "Không có việc gì, chỉ cảm thấy rất vui."
Lý Tuấn Nghị ngồi xuống mép giường, nhìn con gái nho nhỏ, vươn một đầu ngón tay chạm vào tay con bé: "Em nhìn tay con bé nhỏ chưa này, còn không bằng ngón tay cái của anh. Ngón tay thật dài, tương lai khẳng định cũng sẽ có một đôi đẹp tay như em."
Cao Lương nghe Lý Tuấn Nghị nói chuyện, loại cảm giác hạnh phúc không chân thật chậm rãi kiên định lại, đây là hạnh phúc của riêng cô.
Bà nội nói: "Lương Lương, uống ít nước đường đi."
Lý Tuấn Nghị tiếp nhận: "Để cháu bón."
Khuông Tú Mẫn nói: "Để mẹ về lấy cháo đi, chắc bảo mẫu nấu xong rồi."
Lý Tuấn Nghị dừng lại: "Mẹ, để con về lấy, con lái xe nhanh hơn."
Khuông Tú Mẫn xua xua tay: "Không có việc gì, con ở lại chăm sóc Cao Lương. Cứ để mẹ về, cũng không xa."
Lúc Khuông Tú Mẫn đưa canh gà tới, Cao Cường tan học cũng đi theo, chị cả sinh con, hắn đã lên chức cậu, đương nhiên muốn đến xem. Cao Cường nhìn cháu ngoại gái, miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm bảo bảo đang ngủ say, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Chị, bảo bảo tên là gì?"
Cao Lương đang uống canh gà, nghe thấy em trai nói, nói: "Còn chưa đặt tên, tên gọi ở nhà là Quả Quả." Quả Quả là nhũ danh hai vợ chồng bọn họ cùng nhau quyết định, là kết tình tình yêu, mặc kệ nam nữ đều gọi là Quả Quả, nhưng bọn họ phân vân trong chuyện chọn tên, kết quả đến bây giờ cũng chưa quyết định được.
Cao Cường nói: "Để em về nghĩ, cho Quả Quả một cái tên hay."
Lý Tuấn Nghị chờ Cao Lương uống xong canh, đưa bà nội, mẹ và Cao Cường về nhà, chính mình thuận tiện ở nhà ăn cơm, lúc này mới tới bệnh viện. Cao Lương vốn đang nghỉ ngơi, Lý Tuấn Nghị vừa tới bảo bảo đột nhiên khóc lên, "Oa oa" khóc cực kỳ lớn tiếng, Cao Lương bỗng chốc mở mắt ra, Lý Tuấn Nghị cũng vọt tới trước giường: "Quả Quả khóc, làm sao vậy?"
Cao Lương nói: "Xem có phải đói bụng không, cho con bé uống chút sữa, anh thử độ ấm trước, đừng để nóng quá."
"Em không cho con bú sao?" Lý Tuấn Nghị nói.
Cao Lương cười rộ lên: "Hiện em nào đã có sữa, cho bú là để kích sữa. Hiện tại cho con bé uống ít sữa hộp, nhớ kỹ, đừng để nóng quá, cẩn thận bỏng."
"Anh biết." Ông bố mỉm sữa Lý Tuấn Nghị chạy nhanh tìm bình sữa rót nước nóng, lại đặt trong nước lạnh để hạ nhiệt độ.
Cao Lương nói: "Anh uống thử trước đi, đừng để quá nóng."
Lý Tuấn Nghị thử nhiệt độ nước, lại để nguội trong chốc lát, rốt cuộc mới nói với Cao Lương: "Em thử xem."
Cao Lương thử một chút: "Được rồi."
Lý Tuấn Nghị đặt núm v* cao su lên miệng con gái, Cao Lương nói: "Anh ôm con bé lên, nâng đầu con bé lên một chút, cẩn thận sặc."
Lý Tuấn Nghị làm theo, đứa nhỏ bản năng hút núm v* cao su, bắt đầu hút, quả nhiên không khóc nữa, Lý Tuấn Nghị nhìn con gái thỏa mãn uống sữa, trong lòng cũng cực kỳ thỏa mãn: "Con bé không khóc nữa này, xem ra là thật sự đói bụng."
Lý Tuấn Nghị như trẻ con tòm được đồ chơi mới, cho uống sữa xong, ngồi bên mép giường để Cao Lương ôm con gái, nhìn cái mũi nhỏ, ngắm cái miệng nhỏ, chân nhỏ tay nhỏ cảm thấy cực kỳ thú vị.
Cao Lương nhỏ giọng hỏi: "Anh thấy mẹ có không vui hay không?"
Lý Tuấn Nghị ngẩng đầu lên: "Không có, anh thấy mẹ thích cháu lắm, không cần lo lắng."
"Vậy là tốt rồi." Cao Lương khẽ cười.
Lý Tuấn Nghị nói: "Kỳ thật trước khi sinh Tuấn Vĩ, mẹ cũng muốn sinh một đứa con gái, không nghĩ tới sinh thêm đứa con trai. Hiện tại có cháu gái, cũng coi như hoàn lại tâm nguyện. Lại nói bà nội cũng vẫn luôn muốn có đứa cháu gái. Anh gọi điện thoại báo tin vui cho ba, ba cũng rất vui. Em xem, Quả Quả nhà ta có phải là tập trung trăm ngàn sủng ái tại một thân? Tương lai chính là một tiểu công chúa, đúng hay không, Quả Quả?"
Cao Lương nghe thấy lời này, không khỏi nở nụ cười, con gái của bọn họ nhất định là công chúa nhỏ người gặp người thích.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1988
Chương 173: Thiên kim tới
Chương 173: Thiên kim tới