Tiền Giai Ninh nghe thấy lời quan tâm của mẹ, trong lòng ấm áp, nụ cười trên mặt cũng ngọt hơn. Lý Uyển Trân nhìn vào trong hai cái bồn sứ to bày trên bàn, một cái bên trong đựng đầy nhân củ cải đã thái xong, trong một bồn khác đựng nửa nhân thịt.
“Đây đều là con vừa băm sao?” Lý Uyển Trân hơi kinh ngạc nhìn cô. “Cánh tay không mỏi sao? Để mẹ làm giúp con, con đi nghỉ lát đi.”
Lúc này Tiền Giai Ninh mới phản ứng lại, kiếp trước cô cũng từng gói sủi cảo, băm nhân thịt mà phải nghỉ ba bốn lần mới có thể làm xong, lần này mười cân thịt lại đã sắp băm xong rồi cũng chưa cảm thấy mỏi tay, có thể thấy hiệu quả cháo do Thực lão nấu tốt quá rồi. Cô thấy Lý Uyển Trân muốn lấy dao ở trong tay cô, Tiền Giai Ninh chặn lại rồi lại vo nhân thịt vào bên trong. “Mẹ ơi, để con tự làm đi, lát nữa mẹ còn phải đi làm mà.”
Lý Uyển Trân nhìn đồng hồ đeo tay ở trên cánh tay, quả thật còn chưa tới một tiếng nữa là phải ra ngoài rồi. Nhưng bà thấy Tiền Giai Ninh làm nhiều nhân thịt như vậy, trong lòng cũng lo lắng, chỉ sợ cô làm lãng phí mất đồ tốt. Mặt Lý Uyển Trân hiện lên vẻ lo âu nhìn hai bồn nhân củ cải, thở dài lo âu. “Mẹ nói này con gái, con nói mẹ nghe xem rốt cuộc con muốn ra ngoài bán gì vậy? Bây giờ trời nóng, nhân thịt không để lại được, hôm nay nếu con bán không hết, thì phải sẽ hỏng đấy.”
“Con biết ạ, hôm nay con chạy thêm hai chỗ, mẹ cứ yên tâm đi.” Tốc độ tay của Tiền Giai Ninh đã nhanh tới mức có thể thấy được dư ảnh rồi, rất nhanh cô đã cắt xong tất cả thịt, bắt đầu trộn nhân.
Mặc dù điều kiện sinh hoạt của con người cuối những năm tám mươi tốt hơn mấy năm trước, nhưng thói quen sinh hoạt thì vẫn không thay đổi bao nhiêu. Thức ăn như thịt viên này, mọi người đa số đều là chần thịt viên, gần như không dùng tới dầu chiên. Người đã sống hai mươi, ba mươi năm khổ cực cảm thấy hiện nay có thể dùng dầu xào rau đã là cuộc sống rất tốt rồi, nếu đổ nửa nồi dầu để chiên đồ, vậy thì chính là người ăn tiêu hoang phí, không biết sống.
Hôm nay thịt viên rán Tiền Giai Ninh chuẩn bị bán là hai loại khẩu vị, một loại là thịt viên củ cải, loại khác là thịt viên chay đậu phụ thêm trứng gà. Tiền Giai Ninh phối hai loại mỗi loại một bát nhân thịt đem vào trong phòng bếp, đổ dầu hôm qua chiên khoai tây còn thừa vào trong nồi, đợi nhiệt độ dầu đã nóng được năm phần, cô nhanh chóng cầm nhân thịt trong tay, một tay khác cầm một cái muôi, nhẹ nhàng gạt vào trong nồi, vừa đặt vào đã thành thịt viên tròn vo.
Lý Uyển Trân đứng ở cửa phòng bếp lại bị chấn kinh mà há hốc miệng, rõ ràng mấy ngày trước con gái chỉ biết nấu mì, sao mới mấy ngày đã biết chiên thịt viên rồi, tiến bộ này cũng thần tốc quá rồi nhỉ? Ngửi mùi thơm phức lan ra trong không khí, Lý Uyển Trân hơi chần chừ nghĩ, nếu như bán thịt viên thơm như vậy, có lẽ sẽ không lỗ đâu nhỉ?
Tiền Giai Ninh chiên xong một nồi thì lấy một cái vợt vớt thịt viên chiên lên, đợi cho nhiệt độ dầu tăng lên lại bắt đầu chiên lượt thứ hai. Tiền Gia Phong ở trong phòng đi ra, mắt nhập nhèm đang chuẩn bị đi rửa mặt, bỗng nhiên bị một mùi thịt thu hút đến cửa phòng bếp, mắt lập tức trợn tròn. “Mùi gì vậy ạ? Sao lại thơm như vậy?”
Tiền Giai Ninh nhìn thịt viên trong nồi biến thành màu vàng mê người, dùng cái vợt vớt thịt viên ra ngoài, rồi quay đầu cười với Tiền Gia Phong. “Mau đi đánh răng rửa mặt, lát nữa ăn thịt viên chiên.”
Câu này của Tiền Giai Ninh còn dễ sai bảo hơn cả Thánh chỉ, Tiền Gia Phong chạy đến phòng vệ sinh rửa ráy như một làn khói. Đợi Tiền Giai Ninh vừa bưng thịt viên lên trên bàn, cậu ấy không lãng phí một giây, chạy từ trong phòng vệ sinh ra.
“Thời gian nửa phút mà em đã đánh răng xong rồi hả?” Tiền Giai Ninh nghi ngờ nhìn Tiền Gia Phong.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80
Chương 22
Chương 22