“Con hiểu là tốt rồi.” Lý Uyển Trân vỗ nhẹ vào tay của Tiền Giai Ninh, trên mặt bà mang theo mấy phần vui vẻ yên tâm: “Con đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi!”
Kim phút của đồng hồ báo thức trên bàn đã chạm đến vị trí 12, Tiền Giai Ninh ngáp dài ngủ thiếp đi, Lý Uyển Trân nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tiền Giai Ninh, bà cầm một chiếc quạt lá lên và nhẹ nhàng quạt cho Tiền Giai Ninh.
Bước vào căn phòng quen thuộc trong mơ, bất ngờ là Thực Lão lại không ngồi ở trên ghế sa lon chơi điện thoại di động, mà là đứng ở trước tấm thớt chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Tụ Bảo Bồn thì ngồi trên ghế đẩu cao trước bàn nấu ăn, hai chân mập mạp đung đưa lắc lư ở trong không trung, thấy Tiền Giai Ninh thì lập tức lộ ra nụ cười đáng yêu, trong giọng nói còn mang theo sự ngọt ngào của giọng sữa: “Tiểu Mễ cô tới rồi à, hôm nay Thực Lão giảng dạy cô làm lương bì đấy.”
Vừa nghe đến làm lương bì, Tiền Giai Ninh thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày trước Thực Lão đã làm thức ăn chế biến bằng bột mì, bánh bao, sủi cảo hấp, xíu mại… Khiến Tiền Giai Ninh không biết đã làm bao nhiêu thức ăn nóng hổi, lúc cô bày sạp ở bên ngoài cũng sắp bị ngất xỉu vì hơi nước nóng. Cũng may bây giờ thức ăn mà cô làm ra đã có danh tiếng, nhất là ở phía Tây thành phố mà cô thường đến, trong một tháng ngắn ngủi mà Tiền Giai Ninh đã hình thành tật xấu của bọn họ, mỗi buổi sáng rất nhiều người già trẻ con đều không ăn cơm ở nhà mà đi ra ngoài từ sớm để chờ đợi ở chỗ bày sạp của Tiền Giai Ninh. Một số người không chịu được sự vắng vẻ còn lấy Tiền Giai Ninh ra để đánh cược, đoán hôm nay cô sẽ nấu món gì, chỉ tiếc là cho đến nay vẫn chưa có ai thành công đoán trúng.
Thực Lão cầm ra một chậu đậu xanh đã rửa sạch và hong khô từ lâu: “Hôm nay tôi sẽ dạy cô làm đậu xanh lương bì, đầu tiên phải nghiền đậu xanh thành bột.”
Tiền Giai Ninh hơi ngẩn người, ngày mai cô có cần tìm một nơi xay bột để mài đậu xanh thành bột không? Cô cũng không biết Thực Lão mài bột như thế nào, nhưng có rất nhiều phương pháp thần tiên, nhất định là đơn giản hơn người phàm trần rất nhiều.
Lúc não bộ của Tiền Giai Ninh đang mở rộng, cô chỉ thấy Thực Lão lấy một cái máy phá tường từ trong ngăn kéo ra, ông ấy đổ đậu xanh vào, bật công tắc và lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đến ghế sa lon xem video.
Tiền Giai Ninh chán nản nhìn Thực Lão: “Bây giờ thần tiên cũng bắt kịp sự phát triển hiện đại như vậy sao? Tôi còn tưởng rằng ông biết dùng pháp thuật đấy?”
“Không có đường tắt để nấu ăn, nếu dùng pháp thuật là được thì tôi còn nấu cơm làm gì, mỗi ngày dùng ngón tay gọi món là được rồi.” Thực Lão liếc nhìn Tiền Giai Ninh từ trên điện thoại di động của mình, lời nói thấm thía: “Pháp thuật không phải là vạn năng, cũng không thể có ý nghĩ lười biếng.”
Tiền Giai Ninh hơi xấu hổ cúi đầu, đảm bảo sau này sẽ không dám có tư tưởng lười biếng như vậy nữa. Mười phút sau, Thực Lão lấy bột đậu xanh đã được xay xong đi lắng đọng, Tiền Giai Ninh đi theo phía sau Thực Lão hỏi: “Phải lắng đọng bao lâu?”
Thực Lão nhìn cô: “Nếu bình thường thì phải mất mười tiếng.” Tiền Giai Ninh không ngờ cần phải lâu như vậy, cô mông lung hỏi: “Vậy chúng ta phải làm gì trong mười tiếng này?”
“Ai ngốc mà đợi đến mười tiếng?” Ngón tay của Thực Lão gõ lên trên chậu, bột đậu xanh lập tức thay đổi dáng vẻ: “Không phải dùng pháp thuật tăng tốc là được rồi sao, như vậy thì có thể trực tiếp tiến hành bước tiếp theo.”
Tiền Giai Ninh lập tức cạn lời: “Lúc nãy không phải là ông đã nói không có đường tắt để nấu ăn sao, không thể lệ thuộc vào pháp thuật sao?”
“Nhưng lúc có thể sử dụng thì ai lại ngu ngốc lãng phí thời gian.” Thực Lão rung đùi đắc ý nói: “Đứa trẻ như cô hơi cứng đầu, đầu óc phải linh hoạt biết không? Tuổi còn quá trẻ, nhưng sao lại ngoan cố không thay đổi như vậy chứ?”
Tiền Giai Ninh lập tức á khẩu không trả lời được, được được được, được được được, ông là thần tiên, ông nói thế nào cũng đúng, dù sao thì tôi cũng không biết pháp thuật!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80
Chương 31
Chương 31