Có rất nhiều người thông minh lanh lợi phát hiện ra cơ hội làm ăn này, nên bọn họ học theo cách làm của Tiền Giai Ninh, dựng một quầy bán đồ ăn sáng ở bên cạnh quầy hàng của cô, có người bán bánh bao, bán bánh quẩy, sữa đậu nành, bán hoành thánh, nhưng bình thường bọn họ chỉ có thể buôn bán lúc năm sáu giờ, chờ đến lúc Tiền Giai Ninh tới thì bọn họ có thể dẹp quầy về nhà.
Tiền Giai Ninh đạp xe ba bánh tới, một đám người ngồi ở trên ghế xếp dưới bóng cây lập tức đứng lên, cười ha ha chào hỏi với cô: “Tiểu Mễ tới rồi à? Hôm nay bán gì thế?”
Người bán bánh bao ở bên cạnh nhìn nhân khí cao ngời của Tiền Giai Ninh mà đỏ mắt ghen tị, sao đồ ăn của cô gái nhỏ này lại ngon như vậy ăn ngon, có lẽ khi cô đến đây thì bánh bao của mình sẽ không bán được.
Nhìn lồng bánh bao còn dư lại của mình, chủ sạp bánh bao thở dài, nhìn mấy người trẻ tuổi vội vã đi đến đây, anh ta vội vàng thét to hai tiếng: “Bánh bao bánh bao đây, bánh bao thịt heo cải trắng thơm ngát đây!”
Mấy người trẻ tuổi kia cũng không thèm liếc nhìn anh ta, bọn họ bước nhanh hơn để chạy tới trước gian hàng của Tiền Giai Ninh, khó khăn lắm có thể đổi được một ngày nghỉ, nhưng hôm nay phải được ăn bữa sáng do Tiền Tiểu Mễ làm nên bọn họ mới thức dậy sớm như vậy.
Các ông các bác và những người bạn nhỏ đang đợi ăn sáng đều chen chúc ở bên cạnh, sau khi bọn họ nhìn trái nhìn phải thì đều tỏ ra ghét bỏ người bánh bao chiếm chỗ: “Anh đến đường quốc lộ ở đối diện đi, chúng tôi còn phải xếp hàng ở đây.”
Người bán cơm bên cạnh đã quá quen với cách đối xử này, anh ta cười khổ đẩy xe tới đối diện, dùng ánh mắt tha thiết mong chờ để nhìn cô gái nhỏ bị một đám người bưng bát to vây quanh.
Vì lượng người đến quầy hàng của cô ngày càng đông nên Tiền Giai Ninh đề nghị nếu mọi người tới mua đồ ăn thì tốt nhất là nên tự mang theo chén đĩa, một là vệ sinh, hai là do cô phải về nhà làm bài tập vào buổi tối nên không rãnh rửa chén.
Vốn dĩ nhóm các ông cụ bà cụ này đều thích sạch sẽ, nấu cơm ngon, mà cô gái nhỏ lại trông rất xinh đẹp, vừa nghe thấy cô yêu thích học tập như vậy thì bọn họ lập tức đồng ý, lúc về nhà còn không quên dặn dò người nhà, đừng bao giờ tăng thêm gánh nặng cho con cái, vì vậy những người bình thường đến mua đồ ăn sáng của Tiền Giai Ninh đều là tay trái mang theo ghế xếp tay phải mang theo tô, trang bị vô cùng đầy đủ.
Dưa leo thái sợi, củ cà rốt và các loại nguyên liệu khác đều được bày ra, nhân vật chính của hôm nay cũng ra sân, nhìn đậu xanh lương bì long lanh trong suốt, một bà cụ đứng ở phía trước nhất tò mò hỏi: “Đây là cái gì thế?”
“Lương bì, tối hôm qua cháu làm từ đậu xanh, năm hào một phần.” Tiền Giai Ninh bày đồ xong thì các cụ già trẻ con đến mua đồ ăn sáng đều tự giác xếp hàng, Tiền Giai Ninh vừa đặt tinh bột mì vào bên trong và vừa nói: “Ăn ớt và tỏi không?”
Mua được lương bì, có một số người dẫn con về nhà ăn, có người mang theo đũa thì trực tiếp đi ra ngoài ngồi dưới gốc cây, trộn đều các nguyên liệu, sau khi ăn một miếng thì bọn họ đều cảm thấy toàn thân sảng khoái, không nhịn được mà khen ngợi: “Món này rất ngon, còn trơn bóng, chỉ là một phần này hơi ít, tôi cảm thấy tôi có thể ăn hai chén!”
Người bán bánh bao bán bánh quẩy ở phía đối diện nhìn Tiền Giai Ninh bằng ánh mắt say mê ngưỡng mộ, nhưng loại chuyện này cũng không phải là một ngày hai ngày, bản thân mình cũng đi theo người ta để cọ nhiệt, bây giờ bọn họ không thể nói ra những lời oán trách.
Nghe thấy các ông cụ ngồi ở dưới bóng cây rối rít gật đầu nói ngon, có người ăn hết một nửa thì bưng chén đi qua xin Tiền Giai Ninh cho thêm một ít đậu phộng vỡ, hai người bọn họ lập tức không còn mặt mũi để bán cơm, sau khi cất tiền vào trong túi, người này còn chạy nhanh hơn người kia: “Tiền Tiểu Mễ, cho tôi hai phần, thêm nhiều ớt!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80
Chương 36
Chương 36