Bác gái Vương vừa nói vừa nhìn bánh bao trong suốt trắng như tuyết, theo động tác của Tiền Gia Phong có thể mơ hồ nhìn thấy nước canh sóng sánh bên trong: “Ngửi mùi thơm quá.”
Tiền Gia Phong cảnh giác lùi ra phía sau hai bước, cậu ấy cứ cảm thấy như bác gái này muốn cướp bánh bao của cậu ấy ăn.
Nhìn ánh mắt đề phòng của Tiền Gia Phong, mặt già của bác gái Vương hơi đỏ lên: “Nhìn bộ dạng keo kiệt của thằng nhóc thối này xem, làm như bác mày ăn bánh bao xong không trả tiền nhà mày ấy.”
Bà ta đứng lên đội xếp hàng mãi chẳng thấy ngắn đi bao nhiêu, lấy hai hào trong túi ra đưa cho Tiền Gia Phong: “Đi mua cho bác hai cái đi.”
Vẻ mặt Tiền Gia Phong cạn lời nhìn bà ta: “Hôm nay đã hết chỗ rồi bác gái Vương, nếu bác muốn mua bánh bao thì sáng mai bác đến xếp hàng sớm đi. Còn có bánh bao của chị cháu chỉ bán theo lồng, một lồng mười cái ba đồng.”
“Cái gì? Ba đồng!” Bác gái Vương lập tức nổ tung: “Cướp tiền đấy à? Làm ăn đen tối thế hả!”
Gần đây Tiền Gia Phong đi theo chị gái bán hàng nên cũng rất hiểu giá hàng hoá: “Bác gái, thịt heo bây giờ đã hai đồng một cân, ba hào một cái bánh bao nhân nước thật sự không đắt, bác không biết chị cháu làm cái này phải mất bao nhiêu công sức đâu.”
Bác gái Vương cau mày, chỉ vào ông Triệu bán từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa bán được cái bánh bao nào nói: “Bánh bao nhân thịt heo cải trắng của bác Triệu mới có một hào một cái, lại còn to gấp đôi cái của mày.”
Tiền Gia Phong đưa con tôm bóc vỏ bên trong bánh bao cho bác gái Vương xem: “Ở chỗ chị cháu chỉ cho tôm bóc vỏ, tôm to hôm qua mua về rất tươi ngon nên rất đắt.”
Cậu ấy nhướng mày nhìn ông Triệu, cười nhạo: “Bánh bao của bác Triệu rất rẻ, nhưng bác có thấy bác ấy bán được không?”
Ông Triệu đang rao hàng, lập tức bị những lời này của Tiền Gia Phong chặn họng, ông ta nhìn mấy người tình nguyện xếp hàng một hai giờ cũng không muốn mua bánh bao một hào một cái của ông, sắc mặt ông ta hơi khó chịu đi về phía Tiền Gia Phong.
Tiền Gia Phong mới vừa gắp bánh bao lên ngẩng đầu đã thấy ông Triệu đi đến trước mặt, cậu ấy sợ hãi lùi ra sau hai bước: “Bác Triệu làm gì thế, không được bí quá làm liều đánh trẻ con.”
“Nhìn trình độ văn hoá của mày xem, đến cả từ cũng dùng không đúng, mày mới bí quá hoá liều ấy.” Ông ta bước hai bước đến cạnh Tiền Gia Phong, nhân lúc cậu ấy chưa phản ứng kịp cầm một cái tiểu long bao bỏ vào trong miệng, hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống, nước canh được bọc trong tiểu long bao lập tức tràn ra khắp miệng ông Triệu mùi hương bay ra bốn phía.
Nhấm nháp hương vị trong miệng, sắc mặt ông Triệu hơi xám xịt, ông ta lấy ra năm hào trong túi đưa cho Tiền Gia Phong, cô đơn quay đầu bắt đầu dọn quán.
Nhìn thấy hành động của ông Triệu, láng giềng xung quanh chẳng hiểu sao: “Sao thế ông Triệu, không bán nữa à?”
“Còn bán gì nữa?” Ông Triệu lộ ra một nụ cười khó coi: “Bánh bao của tôi còn không bằng được một phần mười của người ta, tôi lấy đâu ra mặt mũi để bán bánh bao ở đây nữa.”
Ông ta thở dài nhìn người vừa xếp hàng vừa quạt: “Tôi biết vì sao những người này chịu xếp hàng lâu thế để ăn bánh bao của Tiểu Mễ rồi, nếu đến lượt tôi thì tôi cũng tình nguyện xếp hàng mua bánh bao của con bé rồi, hương vị này đủ để tôi nhớ cả đời.”
****
Dậy từ năm giờ sáng bận đến chín giờ rưỡi, sau khi vị khách cuối cùng ăn no, cuối cùng Tiền Giai Ninh cũng được thở phào nhẹ nhõm ngồi trên ghế, nhìn hộp tiền đầy ắp mà không nhịn được nở nụ cười.
“Tiền Tiểu Mễ cô biết cô kiếm được bao nhiêu tiền lời không?” Giọng nói của Tụ Bảo Bồn trong đầu còn kích động hơn cả Tiền Giai Ninh, Tiền Giai Ninh còn chưa kịp nói chuyện, cậu đã vội vàng nói ra một con số: “Bốn trăm chín mươi tám đồng, cô cứ yên tâm tôi là Tụ Bảo Bồn hào phóng, tôi sẽ đăng ký cho cô một nghìn đồng tiền ảo.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 80] Đưa Hệ Thống Mê Tiền Về Năm 80
Chương 50
Chương 50