Dung Gia Đống nhìn thấy trước mặt anh chính là cô giáo ở trường mẫu giáo, cô Lâm, nghĩ đến sáng nay mấy đứa trẻ la lớn, anh đưa tay vỗ vai cô giáo Lâm một cái.
"Cô giáo Lâm."
Lâm Tú Uyển đang rơi vào trầm tư, cả người có chút đờ đẫn, quay đầu lại, liền nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi: "A!!!"
Dung Gia Đống: "Mẹ kiếp!"
Anh vội che lỗ tai lại, lui về sau một bước, nói: "Tôi đây, cô làm sao vậy? Tôi không làm gì a."
Anh cũng không trêu chọc gì cô, oan uổng không thể bỏ.
Lâm Tú Uyển nhìn Dung Gia Đống trẻ tuổi, sắc mặt thay đổi khó lường, khiến những người xung quanh cũng nghi ngờ nhìn bọn họ, Lâm Tú Uyển dùng hết sức hòa hoãn suy nghĩ, nói: "Ba, ba Tuyết Bảo, tôi mới vừa rồi có chuyện cần suy nghĩ, không dọa anh chứ?"
Dung Gia Đống: "Không không." Mới là lạ.
Anh nhìn một cái, mới phát cô Lâm thật đúng là vẻ mặt rất hoảng hốt khi tới mua đồ, cô ấy lại mặc áo khoác của đàn ông, nút áo còn nút gài nút không, tóc cũng không chải, rối bời giống như tổ ong, càng buồn cười là, một chân đi dép, một chân lại đi giày, lại cũng rất thần kỳ.
Dung Gia Đống: "Cô Lâm, không có chuyện gì chứ? Cô ổn chứ?"
Anh chỉ giày của Lâm Tú Uyển, nói: "Giày cũng mang nhầm."
Lâm Tú Uyển cúi đầu nhìn một cái, trong nháy mắt liền có chút lúng túng, chỉ là cô nhanh chóng ngẩng đầu, hỏi: "Ba Tuyết Bảo, Tuyết Bảo ở nhà chứ?"
Dung Gia Đống: "..."
Anh nói: "Đang ở nhà, ngủ rất ngoan, tối qua con bé nói muốn ăn tào phớ, nên tôi ra mua chút đồ."
Lâm Tú Uyển nghe được Tuyết Bảo, ánh mắt lập tức sáng lên, lúc này vừa hay đến lượt Lâm Tú Uyển, cô quả quyết: "Cho hai cân tào phớ, năm trứng luộc nước trà, hai cân bánh tiền."
Đưa tiền, trực tiếp đưa cho Dung Gia Đống, nói: "Đây là tôi mua cho Tuyết Bảo, anh mang về đi."
Dung Gia Đống: "...?"
Anh nói: "Không cần, cô giáo Lâm, cái này..."
Lâm Tú Uyển liền không cho từ chối: "Anh cầm, ông chủ, cho tôi thêm một phần."
Mắt thấy Dung Gia Đống muốn trả tiền, Lâm Tú Uyển đẩy người một cái, một người đàn ông như Dung Gia Đống, liền bị cô đẩy cho lảo đảo. Lâm Tú Uyển đẩy Dung Gia Đống, muốn trả tiền, ngay sau đó, lấy đồ ăn sáng, vội vàng rời đi.
Dung Gia Đống yên lặng nhìn xung quanh một chút, người xung quanh cũng yên lặng nhìn anh.
Cái này... Mọi người đều không phải là không hiểu sao.
Cô giáo Lâm đây là làm gì a!
Sáng sớm, bị trúng tà?
Dung Gia Đống gãi đầu nói: "Tôi nhận đồ của cô ấy, Quý Bình không ghen lên đến cửa đánh tôi chứ?"
Người xung quanh cười ầm lên: "Đó cũng là không được rồi."
Dung Gia Đống buồn ra mặt: "... Đây là gì?"
Lâm Tú Uyển vội vàng chạy về nhà, ném bữa sáng lên bàn, chạy thẳng tới chỗ cuốn lịch.
... Năm 1991, ngày chín tháng sáu.
Lạch cạch, ngã xuống đất, ngất đi...
Hôm nay, trong khu nhà ở nhân viên có phần náo nhiệt.
Sáng sớm tinh mơ đã chuyện nhà Đông, việc nhà Tây. Được một ngày chủ nhật tốt lành, nếu ngủ nướng thì hỏng bét.
Ông cụ Dung ra ngoài hỏi thăm hết một vòng, dạy dỗ một lượt rồi chắp tay sau lưng, quay về buôn chuyện với người nhà.
“Điềm Bảo nhà ông Khổng mơ thấy ác mộng, bấy giờ mới hét to. Xem chừng là do tiếng hét của con bé lớn quá nên hù người khác, làm Hùng Bảo nhà ông Hùng sống ở đối diện cũng la một tiếng. Mấy đứa biết rồi đấy, con nít ấy mà, chuyện này là lây cho nhau thôi. Bằng không, mấy đứa nhỏ sẽ liên tục kêu la vớ vẩn sao. Vẫn là Tuyết Bảo của nhà chúng ta ngoan nhất, ngủ ngon lành luôn.”
Ông cụ Dung nhìn về phía nhóc con nhà mình với vẻ tán dương.
Tuyết Bảo ăn tào phớ, ưỡn ngực một cách kiêu hãnh, giọng sữa be bé: “Con ngoan nhất. Bé cưng ngủ ngoan sẽ cao lớn.”
Dáng vẻ kiêu ngạo này khiến mọi người trong nhà đều bật cười. Bà cụ Dung- Triệu Quế Hương cười, nói: “Ông xem Tuyết Bảo nhà chúng ta thông minh chưa kìa. Còn biết tới thân hình cao, ngủ ngoan thì vóc người chúng ta mới cao lớn cơ đấy.”
Được khen ngợi, đôi mắt tròn xoe như quả nho chứa đựng sự đắc ý nho nhỏ. Cô bé mím cái miệng bé xinh, khóe miệng hơi vểnh lên, hai cẳng chân nhỏ nhắn đung đưa một cách sung sướng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 90] Vườn Trẻ Đều Trọng Sinh, Ngoại Trừ...
Chương 7: 1991 (3)
Chương 7: 1991 (3)