Lý Chu Kiều lập tức nghiêm mặt cười lên: "Cho mình nói, cho mình che, cậu quá thông minh, một chút cũng không ngốc."
Xe đi ổn, Chung Oánh trong lòng bắt đầu mất bình tĩnh, mặc cho cậu ở phía trước lải nhải không ngừng, nhưng cũng không một lời đáp lại.
Lập tức muốn được gặp Yến Thần, một người tồn tại trong trí nhớ của Chung Oánh, cũng là người tồn tại trong trí nhớ của Tư Oánh, cô khẩn trương một cách khó hiểu. Trên thực tế, chưa tới bây giờ cô cũng chưa gặp qua Yến Thần, lúc gả đến Yến gia, anh đã sớm không còn ở trần thế này.
Lần đầu tiên đón tết ở Yến gia, trên bàn ăn vẫn đặt cho anh một bộ chén đũa, tinh thần của mẹ chồng cũng không tốt lắm. Cô nói xa nói gần hỏi một chút, Yến Vũ nói, em trai qua đời đã hơn mười năm.
Cửa rạp chiếu phim Hòa Bình, buổi chiếu phim trước vẫn chưa kết thúc, một đám con trai đang chờ ở đó hi hi ha ha. Chung Oánh xuống xe, thu dù, nhìn về phía người thiếu niên bị mọi người vây xung quanh.
Cậu nhìn thấy Chung Oánh, ánh mắt sáng lên, vẫy tay gọi cô: "Oánh Oánh!"
Mặt trời chói chang như vậy, nhưng Chung Oánh lại tự nhiên rét run, quân tây màu xanh quân đội, môi đỏ răng trắng, nụ cười tươi sáng, người trong hình đứng trước mặt cô, đây là em trai của chồng cô, em trai chồng còn sống.
Lý Chu Kiều đẩy cô một cái: "Đứng ngây ra đó làm gì, vào đi không sợ nắng à."
Bước từng bước lên bậc thầm, cậu ôm cổ Yến Thần nói: "Nói cho cậu một chuyện vui, Chung Oánh ngu ngốc té từ quỷ lầu xuống...."
Yến Thần ngạc nhiên: "Sao? Làm sao lại té xuống, Oánh Oánh có sao không chứ?"
Lý Chu Kiều đắc ý nói: "Không có sao, đầu óc cậu ta là không tỉnh táo, chúng ta dùng quần trùm trên đầu cậu ấy, cậu ấy cũng trùm vào, cô không biết quần phía trước có chỗ hở, xuống lầu trong bóng tối, có thể không té sao? Ha ha ha!"
Chung Oánh:...
Mấy đứa trẻ cùng nhau cười lớn, Yến Thần một lời khó nói hết, nhìn cô: "Cậu thật ngốc."
Cho nên tại sao phải đội quần lên đầu? Mười mấy ngày qua cô đều không nghĩ ra. Chỉ nhớ Lý Chu Kiều đề nghị, cô phụ họa, động cơ cụ thể cũng không ai nói được.
Chung Oánh hít thở sâu, bình tĩnh tâm tình, làm bộ không nghe thấy câu chuyện liên quan đến mình, cười đi lên cầu thang: "Cậu đã trở về, Bắc Kinh vui không?"
Yến Thần nhún nhún vai: "Năm nào cũng đi, đều như vậy. Đúng rồi, mình có mang quà về, ngày mai mình đưa cho các cậu."
Lý Chu Kiều nhảy lên: "Trừ mô hình quân hạm, cái gì mình cũng không cần!"
Đản Đản giơ tay lên: "Mình muốn máy bay."
Tạ Hồng Quân: "Xe tăng cũng được."
Yến Thần nhăn nhăn lỗ mũi: "Mỗi người một hộp socola, nếu các cậu không thích thì mình cho Oánh Oánh, cậu ấy rất thích ăn."
"Cắt!"
Quân đội cũng có rạp chiếu phim, nhưng chỉ để chiếu phim cách mạng, một tuần một lần, những bọn trẻ trong đại viện cũng không đi. Muốn xem gì đó mới mẻ, liền tới thành phố tiêu tiền.
Cả bảy người bạn nhỏ ngồi chung một hàng, mỗi người một chai soda Bắc Băng Dương. Bên trái Chung Oánh là Lý Chu Kiều, bên phải là Yến Thần, hai người luôn nói chuyện vượt qua mặt cô, cô muốn đổi vị trí, nhưng hai người họ lại không muốn.
Linh hồn hắc lâu là một bộ phim kinh dị, với những hiệu ứng hạn chế của thập niên tám mươi, dùng âm thanh đa dạng cùng với đèn để tạo không khí, đơn giản thô sơ nhưng hiệu quả rõ rệt. Sau khi mở đầu không lâu, mấy người liền không nói nữa, toàn tâm tập trung vào bộ phim, Đản Đản nhỏ tuổi thỉnh thoảng run lên một cái, che mắt lại, xem phim từ kẽ ngón tay.
Sự chú ý của Chung Oánh không đặt vào bộ phim, cô nhiều lần muốn nói chuyện riêng với Yến Thần, cũng bởi cậu nắm chặt hai quả đấm, không nháy mắt, cơ thể cứng đờ nên cô bỏ qua.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Thập Niên 80] Thời Niên Thiếu Của Yến Yến
Chương 7: Em Trai Chồng (3)
Chương 7: Em Trai Chồng (3)