"Kẻ điên này!"_Tần Ngọc Phượng thấy Tần Lục Nguyệt mình đầy thương tích, liền đẩy Tần Giai Nhân một hét lên: "Mày nói mau, anh trai và chị dâu tao có phải do các ngươi hại chết không?"
Tần Giai Nhân bị đẩy lùi về mấy bước, đang muốn tiến lên đánh Tần Ngọc Phượng thì Tần Quốc Dân đã lấy lại tinh thần, chạy đến ghìm Tần Giai Nhân lại, quay ra nói: "Tần Ngọc Phượng, mày không có chứng cớ thì đừng ngậm máu phun người! Bọn họ chết, có liên quan gì đến bọn tao! Tao hôm nay đến là để thu tiền, nếu mày không trả được tiền, thì hẹn gặp nhau ở tòa đi!"
Nói xong, Tần Quốc Dân lại quay ra nháy mắt ra hiệu với Tần Giai Nhân. Tần Giai Nhân lập tức sửa miệng nói: "Đúng vậy! Tới đây để thu tiền, 6 vạn, một đồng cũng không được thiếu. Nếu không, hẹn gặp ở tòa!"
Tần Quốc Dân và Tần Giai Nhân không nghĩ Tần Ngọc Phượng còn có tiền, nhất thời liền ngây người ra.
Tần Ngọc Phượng muốn lấy giấy nợ trên tay Tần Quốc dân nhưng ông ta lại muốn xe rách nó.
Tần Ngọc Phượng thấy thế rất tức giận vừa lao đến ngăn cản vừa hét: "Tần Quốc Dân, ông nói không giữ lời!"
Vốn dĩ 1 vạn kia là tiền bà đây để dành để về sau dưỡng lão.
Bà đem một chút của cải cuối cùng để trả nợ cho ông ta, thế mà ông ta lại muốn quỵt nợ à đây à!
Tần Giai Nhân thấy Tần Ngọc Phượng ngăn cản cha mình, cũng lao vào giúp đỡ Tần Quốc Dân.
Tần Lục Nguyệt rốt cục chịu không nổi nữa, khó khăn đứng dậy, giơ bình sứ lên cao, uy hϊếp hét: "Các người dừng tay hết lại! Nếu không tôi sẽ ném cái bình này xuống! Đến lúc đấy ai cũng đều không có!"
Tần Quốc Dân lập tức dừng tay, trao đổi ánh mắt với Tần Giai Nhân, lập tức nói: "Được được được! Chúng ta đều dừng tay, cô đừng xúc động!"
"Đưa giấy nợ đây!"_Tần Lục Nguyệt tức giận hét: "Cầm lấy tiền, cút!!"
Tần Quốc Dân lập tức đặt giấy nợ trên bàn, nói với Tần Lục Nguyệt: "Lục Nguyệt, đừng xúc động! Có chuyện gì thì bình tĩnh nói! 6 vạn thì 6 vạn, chúng tôi cầm tiền đi! Cô hãy bảo quản cái bình thật tốt, có chuyện gì bình tĩnh thương lượng sau! Giai Nhân, chúng ta đi!"
Tần Giai Nhân tức đến nỗi giậm chân, oán hận nói: "Cha, chúng ta còn chưa..."
Tần Quốc Dân cầm 6 vạn, nhét vào túi, sau đó lôi kéo Tần Giai Nhân rời đi.
Nhìn thấy mặt đất một mảnh hỗn độn, Tần Ngọc Phượng và Tần Lục Nguyệt không kìm nén được, hai dì cháu ôm nhau khóc rống lên!
Một lúc lâu sau, Tần Ngọc Phượng mới lau nước mắt, nói: "Lục Nguyệt, cháu đến bệnh viện bên dưới Tiểu khu này băng bó một chút rồi về đây, cô có chuyện muốn nói với cháu!"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tần Ngọc Phượng, Tần Lục Nguyệt gật đầu, sau đó khó khăn từng bước đi ra khỏi cửa.
Tần Lục Nguyệt vừa xuống đến dưới, đang tìm xem bệnh viện ở dưới Tiểu khu này ở đâu, thì bỗng dưng có một chiếc Porsche màu xanh ngọc dừng lại trước mặt.
Chiếc xe vừa đỗ lại, Nghiêm Sâm đã bước xuống xe rồi đi tới trước mặt cô. "Tần Tiểu thư?"
Nghiêm Sâm không ngờ lại gặp được Tần Lục Nguyệt ở đây, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Cô làm gì ở đây vậy? Còn nữa, sao cô lại bị thương thành thế này?"
Tần Lục Nguyệt cũng không ngờ lại gặp được Nghiêm Sâm ở đây, xấu hổ nhìn vào vết thương trên người mình, lúng túng nói: "Cô...cô tôi sống ở đây. Tôi... tôi không sao..."
Nghiêm Sâm nhăn mày lại.
Anh vốn dĩ là một người cực kì phong độ, ngay cả gặp một người xa lạ bị thương anh cũng sẽ không mặc kệ, huống chi đây lại còn là Tần Lục Nguyệt – người bạn thân nhất của em gái anh nữa!
Nghiêm Sâm lập tức mở cửa xe, nói: "Tôi đưa cô đi bệnh viện!"
Tần Lục Nguyệt cuống quýt lắc đầu: "Không cần đâu, tôi tùy tiện băng bó một chút là được rồi!"
"Lên xe, chắc cô không hi vọng tôi gọi điện cho Tiểu Nặc bảo nó đến đưa cô đi đấy chứ?"_Nghiêm Sâm nghiêm mặt nhìn nó, lại tiếp tục nói: "Cô bị thương rất nặng, bệnh viện của Tiểu khu này không đảm bảo, tôi đưa cô đến bệnh viện lớn làm kiểm tra vẫn hơn!"
Tần Lục Nguyệt bỗng nhiên cảm thấy hơi choáng váng, cơ thể lảo đảo, theo bản năng kêu lên: "A..."
"Cẩn thận!"_Nghiêm Sâm lập tức tiến đến đỡ lấy Tần Lục Nguyệt, ôm nó vào lòng.
"A, xin lỗi anh!"_Tần Lục Nguyệt luống cuống giải thích.
Lúc Nghiêm Sâm đỡ nó, mới thấy rõ trên người nó toàn là vết bầm tím, không có chỗ nào lành lặn, nhịn không được nhíu mày nói: "Làm sao lại bị thương nặng như vậy? Tôi bế cô lên xe!"
Tần Lục Nguyệt vừa muốn từ chối thì đã bị Ngiêm Sâm bế bổng lên, đi về phía ghế phó lái, nó không kịp nói gì, chỉ có thể ôm lấy cổ anh, phòng ngừa bị bản thân ngã xuống!
Ở phía xa, có một chiếc xe màu xám đang lặng im đỗ ở đó.
Tông Minh Hạo cực kì tức giận, u ám nhìn hình ảnh trước mặt.
Được, được lắm!
Tần Lục Nguyệt!
Cô nói cô có việc bận, thì ra là bận đến đây hẹn hò với Nghiêm Sâm?
Khó trách lúc ở bữa tiệc lần trước, cô lại cười tươi với anh ta đến thế!
Thật ra, cô đã sớm thích anh ta rồi đúng không?
Cô luôn miệng nói, sẽ làm tốt bổn phận thiếu phu nhân của Tông gia, đây chính là cái gọi là làm tốt bổn phận của cô sao?
Tần Lục Nguyệt, xem ra bản thiếu đã quá bao dung với cô rồi thì phải!
Tôi đáng lẽ không nên tin tưởng cô!
18 năm trước, cô lừa gạt tôi!
18 năm sau, cô vẫn như cũ lại tiếp tục lừa gạt tôi!
Tần Lục Nguyệt, cô sẽ phải trả giá!
Tông Minh Hạo nắm chặt tay lại, chiếc bớt hình kì lân ở mu bàn tay trái càng hiện lên rõ ràng hơn. Ngón tay vì nắm chặt lại mà trở nên xanh trắng, gân xanh nổi hết lên.
Khi hắn thấy Nghiêm Sâm bế Tần Lục Nguyệt, hắn không kìm được tức giận, vươn tay lấy cái túi ở ghế phó lái, mở cửa xe ném mạnh ra. Sau đó, quay đầu xe, giẫm mạnh chân ga rời đi.
Cái túi bị hắn ném mạnh, lộ ra một góc quần áo.
Đây là quần áo mà Tông Minh Hạo mua cho Tần Lục Nguyệt.
Nhưng cô không xứng được mặc quần áo do anh mua!
Tông Minh Hạo lại giẫm mạnh chân ga, động cơ nổ mạnh, cũng không che dấu được vẻ uất hận trong mắt hắn.
Hắn bỗng dưng rất muốn bóp chết Tần Lục Nguyệt, chấm dứt bóng ma nó đã tạo ra cho hắn.
Trong đầu, lại không ngừngnhớ lại hình ảnh nhục nhã của 18 năm về trước.