Hắn sai người điều tra về nàng, cùng ngày cùng chỗ nàng bị rơi xuống, cũng là hôm mà chất nhi của hắn thành thân, là hôm nghênh thú nhị nữ nhi Bạch Tố Tố của phủ Thừa tướng bị bắt cóc.
Người chết là đại tiểu thư Bạch Sương, nhưng hắn cảm giác như sâu trong chuyện này còn có ẩn tình khác nữa.
Bạch Tô nhướng chân mày, nàng không nghĩ rằng vị Nhϊếp Chính Vương này vậy mà có thể cảm nhận được.
“Cho nên? Ngươi cuối cùng muốn nói với ta cái gì? Ngươi đừng tưởng như vậy là có thể không cưới ta!”.
Hắn không cưới nàng là chuyện không có khả năng xảy ra.
Đời này đều không được!
“Bạch cô nương, ta không có ý như vậy, bổn vương chỉ là muốn biết thân phận thật sự của ngươi thôi. Ngươi mới chỉ nói cho ta một cái tên, còn việc ngươi là người ở đâu, vì sao lại ngã từ trên vách núi xuống, tại sao trên mặt lại có nhiều vết sẹo như thế thì ngươi chưa hề nói cho ta!”.
Bạch Tô nhẹ nhàng nói từ đầu tới cuối chuyện xảy ra ngày đó cho hắn nghe, hơn nữa còn nói cho hắn thân phận của nàng chính là Bạch Tố Tố.
Sau khi nói xong, nàng cảm thấy bản thân có chút đói bụng, mở cửa phòng gọi hạ nhân chuẩn bị đồ ăn đem tới, rồi lại đóng cửa phòng lại.
Hàng loạt động tác của nàng vô cùng tự nhiên không hề có chút xấu hổ nào. Nam Huyền nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng lại đi tới ngồi đôi diện hắn. Đáy mắt hắn sự kinh ngạc còn chưa hề biến mất.
“Vương gia sao vậy, bị dọa choáng váng rồi? Không phải là do ngươi muốn biết sao? Ta kể hết cho ngươi nghe rồi mà, biểu tình đó là sao vậy?”.
Nam Huyền khẽ hạ mí mắt, che khuất sự nghi hoặc trong đáy mắt trong nháy mắt.
Hắn cảm thấy không hiểu rõ lắm, tại sao nữ nhân này là có thể bình thản đem chuyện này kể với hắn?
Bị tỷ tỷ mình phá hủy nhan sắc, còn đẩy từ trên vách núi xuống, mặc dù nàng có nói là do nàng buông tay, nhưng mà kết quả không phải là giống nhau à?
Nàng bị thế thân phận, vốn dĩ chính là chính phi của chất nhi hắn, vậy mà hiện giờ lại trở thành vị hôn thê của chính mình.
Nhiều năm như vậy hắn không trở về, nhưng cũng từng nghe qua rằng nhị tiểu thư phủ Thừa tướng là người tri thư đạt lý, là một tài nữ. Nhưng ở trên người Bạch Tô một chút bóng dáng trong lời đồn hắn cũng không thấy.
Cuối cùng thì nàng nói thật hay nói giả? Ngay từ đầu nàng đã nói dối?
“Ngươi có muốn báo thù không?”.
Bạch Tô dựa vào bàn, chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp thấy đáy. Nhưng cẩn thận nhìn lại, hắn thấy được trong đôi mắt ấy để lộ sự nguy hiểm mà hắn vô cùng quen thuộc.
“Ngươi muốn cùng ta trao đổi?”.
Nam Huyền cùng nàng nói chuyện nhiều như thế, chắc chắn có việc cần nàng giúp, chẳng nhẽ lại nói chuyện yêu đương với nàng?
Nam Huyền: “Ngươi rất thông minh, ta chính xác là muốn làm giao dịch với mình, ta yêu cầu ngươi giúp một việc nhỏ, chỉ cần thành công, ta sẽ giúp ngươi khôi phục lại thân phận, một lần nữa gả cho chất nhi”.
Bạch Tô bất ngờ đứng lên, đi qua cái bàn tròn tới bên cạnh hắn. Ôm cổ hắn rồi ngồi vào lòng ngực hắn, khẽ nâng cằm hắn, nhẹ nhàng hôn khóe miệng hắn.
“Nghe Vương gia nói như vậy, ngươi nhẫn tâm đẩy ta vào ngực của chất nhi ngươi sao?”.
Nam Huyền cúi đầu, nhìn về phía Bạch Tô đang mỉm cười với hắn, trên mặt nàng loang lổ đầy vết sẹo.
Nhiều lúc Nam Huyền thật sự không hiểu được nữ nhân này là sinh vật gì, tại sao nàng có thể chấp nhận sự thật rằng nàng đã bị hủy dung, còn không chịu dùng bất cứ vật trang trí gì để che khuất đi những vết sẹo trên mặt.
Nàng đi nghênh ngang trên đường cái, lại còn ước gì mọi người có thể nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của nàng.
Rốt cuộc là nàng cố tỏ ra không để ý, hay là nàng thật sự không để ý.
“Bạch cô nương, người xem trọng thân phận của ta, hay là thật sự xem trọng ta?”.
Nam Huyền tự mình hiểu được, chắc chắn là nàng không coi trọng hắn.
Bạch Tô đột nhiên thay đổi vị trí, trực tiếp ngồi đối diện với hắn.
“Vương gia, tại sao ngươi không nói có cả trường hợp là ta thèm thuồng thân thể ngươi chứ?”.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vai Phản Diện Ta Nuôi Hôm Nay Rất Ngoan
Chương 17
Chương 17