Bên trong Ngự Hoa Viên, các cung nhân đang chăm sóc hoa sau khi thấy Diệp Kỷ Đường cùng Trọng Tùng đang dần bước đến thì liền vội vàng quỳ xuống, đợi đến khi các nàng đi xa thì các cung nhân mới dám đứng lên.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện một lúc thì dừng lại trước cây cầu nhỏ, Diệp Kỷ Đường đứng ở trên cầu nhìn xuống tiểu nhân nhi đang ngồi trong đình đối diện kia, đáy mắt ôn nhu quả thực chết người, nàng đương nhiên biết Yến Tu của nàng đang rất hâm mộ Tạ Đinh.
Lúc này có một cung nhân bước đến không biết cùng Hàn Xu nói gì đó, lúc sau Hàn Xu đi đến bên cạnh Diệp Kỷ Đường, nhỏ giọng nói vào tai nàng "Hoàng Thượng, Quảng Tĩnh Vương tiến cung, hiện giờ đang ở bên ngoài Giao Thái Điện chờ ngài."
Không khí xung quang Diệp Kỷ Đường bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo "Thật không nghĩ rằng hôm nay nàng ta dám tiến cung gặp trẫm."
Trọng Tùng đứng bên cạnh nghe xong cũng không dám nhiều lời, nhưng Diệp Kỷ Đường vừa nghe liền hiểu được, chuyện nàng muốn giải cổ độc vừa mới được nàng quyết định gần đây, nếu cổ độc là do Diệp Dục hạ, nàng ta đương nhiên biết rõ, hiện tại tiến cung chỉ sợ là có ý đồ bất chính.
"Nếu nàng ta đã đến, trẫm liền đi gặp nàng ta, để trẫm xem xem Hoàng di này của trẫm rốt cuộc là muốn làm gì"
"Hoàng Thượng, không bằng để ta đi với ngài?" Trọng Tùng có chút không yên tâm nói.
"Không cần."
Diệp Kỷ Đường sau khi nói xong liền nhanh chóng rời đi, để lại một mình Trọng Tùng đứng ở đó, nàng cau mày nhìn bóng dáng Diệp Kỷ Đường, trong lòng có chút lo lắng, suy đoán trong lòng càng ngày càng nhiều, rốt cuộc tên phản đồ bên cạnh Hoàng Thượng là ai?
"Hoàng di tại sao đột nhiên trở lại kinh thành, nếu không phải hôm nay ngươi đến đây, trẫm còn không biết ngươi đã hồi kinh từ khi nào"
Diệp Kỷ Đường đang chậm rãi đi trên hành lang, dò hỏi nhìn vào Diệp Dục, tựa hồ không biết nàng ta đã hồi kinh khi nào, giọng nói còn mang theo một chút kinh ngạc.
"Thần đáng tội, thật ra là do có chuyện gấp nên thần chưa được sự cho phép của Hoàng Thượng mà đã tự tiện vào kinh, mong Hoàng Thương giơ cao đánh khẽ" Diệp Dục quỳ trên mặt đất đem sổ con trong tay dâng lên "Mời Hoàng Thượng xem qua."
"Hửm? Không biết là có chuyện gì lớn đến mức kinh động đến Hoàng di vậy"
Việc này đời trước cũng từng xảy ra, nhưng người bẩm báo tin tức này không phải Diệp Dục, mà là Việt Hoa Thanh.
Thật ra cũng là do kiếp trước nàng không chèn ép đám người Thị tộc, Việt Hoa Thanh cũng sẽ như cũ một tay che trời, nên đương nhiên tin tức này cũng là do nàng ta bẩm báo, Diệp Kỷ Đường nghĩ đến chuyện này liền khinh miệt cười một tiếng
Thanh âm này rơi vào tai Diệp Dục làm nàng ta cảm thấy vô cùng chói tai, Diệp Dục không khỏi giương mắt nhìn Diệp Kỷ Đường "Hoàng Thượng?"
"Trẫm chỉ là vừa suy nghĩ đến một số việc, Hoàng dì tại sao còn chưa đứng dậy, mau đứng lên vào trong cùng trẫm, mặc dù hiện tại đã vào xuân nhưng vẫn còn chút hơi lạnh, nếu là Hoàng di bị nhiễm phong hàn, trẫm sẽ cảm thấy vô cùng ái náy."
Diệp Dục cố nhịn xuống, nở nụ cười cảm kích với Diệp Kỷ Đường, Diệp Kỷ Đường rõ ràng là cố ý, nếu nàng bị nhiễm phong hàn thật, sợ rằng người này còn hận không thể khiến nàng bệnh chết trên giường.
Bên trong Giao Thái Điện, Hàn Xu đứng ở bên cạnh Diệp Kỷ Đường, cung nhân sau khi dâng trà lên thì cũng nhanh chống lui xuống, Diệp Kỷ Đường đem sổ con đặt trên bàn mở ra xem "Tây Trình cùng Nam Cương nếu đã không an phận muốn xâm lấn nước ta, tất nhiên là chúng ta cũng phải xuống tay, không biết Hoàng di đã có kế sách gì chưa?"
"Nếu Hoàng không nghĩ ra được biện pháp gì, thì theo trẫm thấy La Thu tướng quân cũng đang ở Xương Châu, không bằng trẫm sẽ hạ chỉ để nàng dẫn binh đi đóng giữ biên ải, Nam Cương hẳn là sẽ không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ."
Hừ, nói thì dễ, nhưng nếu nàng đồng ý để Diệp Kỷ Đường làm như vậy, chỉ sợ La Thu kia sau khi dẫn binh đến biên ải thì cũng diệt trừ luôn tâm phúc của nàng a.
"Nam Cương bất quá cũng chỉ là một tiểu quốc không có sức uy hϊếp với chúng ta, chỉ có Dương Lương và Tây Vân Quốc trước giờ không phân cao thấp, không biết Hoàng Thượng có thể nghĩ ra biện pháp khác hay không?" trên mặt Diệp Dục lúc này vô cùng bình tĩnh.
"Việc này trẫm đã có quyết định, nếu Hoàng di đã đến kinh thành, vậy không bằng hãy ở lại thêm vài ngày nữa, ngày mai trẫm sẽ mở tiệc tiếp đãi Hoàng di, nếu Thái Quân Hậu biết được Hoàng di đến kinh thành thì sẽ rất vui mừng cho xem" Diệp Kỷ Đường vừa nói vừa lơ đãng nhìn xuống ly trà.
"Nếu Hoàng Thượng đã nói như vậy thì thần xin phép cả gan ở lại Kinh thành, sẵn tiện thì kì thi Đình mọi năm cũng sắp đến, không bằng thần sẽ ở đến lúc đó xem Trạng nguyên năm nay của Tây Vân Quốc như thế nào."
Diệp Dục nói xong thì liền hành lễ rời đi, Diệp Kỷ Đường dựa lưng vào ghế, tay đặt lên sổ con, trong mắt hiện lên một tia nham hiểm "Truyền Trọng Tùng cùng Tiêu Khương đến đây gặp trẫm."
"Vâng"
Trọng Tùng cùng Tiêu Khương rất nhanh đã đến, nhìn sắc mặt của Diệp Kỷ Đường, trong lòng cảm thấy lo sợ, chẳng lẽ vừa rồi đã phát sinh chuyện gì sao?
Không đợi các nàng hành lễ, Diệp Kỷ Đường đã đem sổ con trên bàn ném cho cho các nàng, Trọng Tùng vội vàng tiếp được, sau khi mở ra xem, đồng tử nàng co chặt "Nam Cương và Dương Lương thế mà lại dám thực hiện âm mưu này, thật to gan, Hoàng Thượng người muốn xuất binh sao?"
Tiêu Khương cũng không nghĩ rằng Quãng Tĩnh Vương sẽ mang theo tin tức như thế này tiến cung "Xuất binh? ngay lúc này?"
"Diệp Dục khống chế Tây Trình, vẫn luôn cùng Nam Cương có liên hệ, hiện giờ Nam Cương và Dương Lương muốn xuất binh, chắc hẳn là do nàng ta đứng phía sau đổ dầu vào lửa, nếu chúng ta hành động không suy nghĩ thì người có lợi nhất sẽ là nàng ta."
Trận chiến này đời trước cũng đã xảy ra, bất quá lúc đó cũng chỉ có mỗi Dương Lương xuất binh, nếu không phải có kẻ thành công ám sát được nàng, thì Dương Lương kia căn bản không có hy vọng chạm đến được Tây Vân Quốc dù chỉ là một tấc đất.
Sau khi sống lại nàng vẫn luôn điều tra xem kẻ đứng sau thực hiện âm mưu ám sát nàng là ai, nhưng người nọ vô cùng giảo hoạt, dù chỉ là dấu vết nhỏ cũng chưa từng để lộ, một khi đã như vậy, nàng sẽ vờ thuận theo bọn chúng, chờ đến thời điểm đó, nàng muốn nhìn xem, kẻ đó rốt cuộc là ai.
"Nhanh truyền tin đến La Thu, bảo nàng bí mật đóng quân giám sát Nam Cương, còn riêng Dương Lương, trẫm sẽ đích thân ngự giá thân chinh."
"Hoàng Thượng không thể!"
Hai người hoảng hốt ngăn cản, Trọng Tùng tiến lên một bước quỳ trên mặt đất "Hoàng Thượng, lúc này ngài vẫn là nên trấn thủ trong kinh thành, Dương Lương cùng Nam Cương một khi xuất binh, Bắc Thần cũng sẽ không thể ngồi yên, xin Hoàng Thượng nghĩ lại"
"Hoàng Thượng, thần cũng cảm thấy không ổn, nếu ngài ngự giá thân chinh, đám người Thị tộc sẽ bắt lấy thời cơ này hành động, nếu ngài không trấn thủ ở kinh thành thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, hơn nữa cổ độc trên người ngài vẫn còn chưa giải, vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì thì sao, ngài cũng nên nghĩ đến Quân Phi, nếu chỉ còn một mình Quân Phi ở lại trong cung, thì Thái Quân Hậu chẳng khác nào sẽ như hổ rình mồi, ngài nói xem Quân phi phải làm sao bây giờ?"
Diệp Kỷ Đường lúc này đã kiên quyết muốn ngự giá thân chinh, nên sẽ không muốn nghe hai người này khuyên nhũ "Ý trẫm đã quyết, còn về phần Quân Phi, trẫm sẽ sắp xếp người ở cạnh bảo vệ hắn chu toàn, còn Tiêu Khương ngươi sẽ ở lại kinh thành lo liệu mọi chuyện giúp trẫm, trẫm đã tính toán kĩ rồi, các ngươi yên tâm"
"Hoàng Thượng, hiện giờ trên triều cũng không phải thiếu tướng quân có thể xuất chinh, hiện giờ phương Bắc không chiến sự, Hoàng Thượng có thể phái Trấn Bắc tướng quân ra trận."
"Dù cho phương Bắc không có chiến sự, nhưng những đám người kia vẫn luôn ngắp nghé Tây Vân Quốc, nếu có sơ hở bọn chúng sẽ lập tức ra tay." Diệp Kỷ Đường trầm giọng nói "Tiêu Khương, trẫm đã quyết định ngự giá thân chinh, ngươi không cần phải nhiều lời."
"Hoàng Thượng......"
Tiêu Khương còn muốn nói tiếp, nhưng bị Trọng Tùng bên cạnh liếc mắc ngăn cẳn, nàng nhịn không được túm lấy tay áo Tiêu Khương, giành nói trước "Nếu Hoàng Thượng đã quyết định, thần sẽ ở lại đây thay người giám sát Thị tộc"
"Chỉ là nếu Hoàng Thượng muốn ngự giá thân chinh, thì cổ độc trên người ngài khi nào giải?"
Tiêu Khương bất mãn nhíu mày, những lúc nàng muốn mở miệng ra nói, thì lực đạo trên tay nàng càng tăng thêm, nhéo nàng đau đến mức muốn kêu cha gọi mẹ, nàng chỉ đành phải cắn răng chịu đựng nuốt những lời muốn nói xuống, cái tên Trọng Tùng đáng ghét này tại sao sức lực lại lớn đến vậy.
"Trẫm thấy Nam Cương và Dương Lương tạm thời sẽ không xuất binh nhanh như vậy, đợi kì thi Đình qua đi, trẫm sẽ bảo Lạc An An giải cổ độc."
Diệp Kỷ Đường đây là đang muốn đánh cược, nếu đã cho nàng thêm một cơ hội sống lại, ông trời cũng sẽ không dễ dàng lấy lại cái mạng này của nàng đi.
"Chúng thần tuân chỉ."
"Lui xuống hết đi"
"Vâng"
Trọng Tùng kéo Tiêu Khương đi một mạch ra ngoài, Trọng Tùng chỉ vừa buông tay ra, Tiêu Khương liền nắm lấy cổ áo nàng đẩy nàng đến cây cột phía sau, giờ đây Tiêu Khương đã tức đến hai mắc đỏ ngầu, lớn tiếng chất vấn Trọng Tùng "Hoàng Thượng bây giờ sao có thể ngự giá thân chinh, nếu kinh thành không có người thì chẳng phải sẽ quá dễ dàng để bọn chúng hành động sao, còn có cổ độc hiện tại trong người Hoàng Thượng , ngươi nói xem Trọng Tùng, ngươi nói xem vạn nhất xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ, ngươi có gánh nổi trách nhiệm hay không?"
"Trọng Tùng, ngươi rốt cuộc là đang muốn làm cái gì!"
"Hoàng Thượng khăng khăng muốn đích thân xuất chinh, dựa vào ngươi thì có thể ngăn cản sao, ta tin tưởng Hoàng Thượng, thời điểm còn ở Hán Hà vô cùng gian nan nhưng người vẫn vượt qua được, hiên ngang trở về bước lên ngai vàng, trở thành Hoàng đế Tây Vân Quốc, bất quá chỉ là một con sâu nhỏ trong người thôi sao? Hoàng Thượng phước lớn mệnh lớn chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu Hoàng Thượng thật sự xảy ra chuyện, không cần đến lượt ngươi, một mình ta sẽ gϊếŧ hết đám người đó để bọn chúng bồi táng cùng Hoàng Thượng."
Trọng Tùng đẩy Tiêu Khương ra , giơ tay sửa sang lại y phục.
"Ngươi điên rồi!"
Tiêu Khương không nghĩ rằng Trọng Tùng có thể nghĩ như vậy "Phu lang ngươi bây giờ đang có thai, chẳng lẽ ngươi thực sự không cần phu lang cùng hài tử của ngươi nữa hay sao?"
"Phu lang cùng hài tử đương nhiên ta không thể vứt bỏ, nhưng nếu Hoàng Thượng có mệnh hệ gì ta sẽ đi theo ngài, ngươi lo lắng cho Hoàng Thượng, chẳng lẽ ta không lo sao? Ngươi đừng quên rằng thời gian ta ở bên cạnh Hoàng Thượng còn lâu hơn so với ngươi."
Những lời hai người vừa nói đã bị Ảnh Nhất ẩn thân trong góc tối nghe thấy, nàng đem những lời vừa rồi thuật lại cho Diệp Kỷ Đường, Diệp Kỷ Đường sau khi nghe xong thì ý lạnh trong mắt cũng dần trở nên nhu hoà hơn, nàng nhịn không được cười khẽ một tiếng "Hàn Xu ngươi nói xem, có phải Trọng Tùng này chẳng khác gì so với hài tử hay không, đã sắp làm mẫu thân rồi mà còn đòi sống đòi chết cùng Trẫm"
"Trọng đại nhân cùng Tiêu Khương đại nhân vẫn luôn là như vậy, Hoàng Thượng không phải hiểu rõ các nàng nhất sao?." Hàn Xu cười nói.
"Vậy ngươi nói xem, trẫm thích các nàng ở chổ nào?" Diệp Kỷ Đường xoay người nhìn Hàn Xu.
"Hai vị đại nhân tính tình đều rất thẳng thắn, đối với Hoàng Thượng toàn tâm toàn ý, đây chẳng phải là bộ dáng Hoàng Thượng thích nhất sao." Đi theo Diệp Kỷ Đường nhiều năm, Hàn Xu đương nhiên biết Diệp Kỷ Đường không phải chưa từng nghi kị nàng, bất quá chỉ là dù khen hay chê cũng không bao giờ nói thẳng, chỉ muốn mượn miệng nàng nói ra thôi, Hoàng Thượng đối với những người thân cận trước nay đều là miệng dao găm tâm đậu hủ, bằng không Tiêu Khương đại nhân đã phạm nhiều sai lầm như vậy, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã sớm bị Hoàng Thượng diệt tộc, nhưng không phải bây giờ Tiêu Khương vẫn có thể tung tăng nhảy nhót hay sao?
"Còn về Tiêu Khương, một ngày nào đó trẫm sẽ thu thập nàng, khiến nàng ấy không còn dám phản bác quyết định của Trẫm." Diệp Kỷ Đường tuy nói là nói muốn thu thập Tiêu Khương, nhưng ý cười đáy mắt nàng càng ngày càng đậm.
Hàn Xu ở một bên buồn cười lắc lắc đầu, Tiêu Khương đại nhân may là không nói tiếp, nếu không nhờ có Trọng Tùng đại nhân ngăn cản, chỉ ngờ nàng đều nói ra hết không suy nghĩ gì, vạn nhất đến lúc Hoàng Thượng nghe xong thẹn quá hoá giận, đem nàng thu thập thật tốt, thì thật là quá thảm.