"Ta đã nói là không cần ngươi quản"
"Ta không quản ngươi thì ai quản?"
Tiêu Khương biết, lúc này Lạc An An đang cảm thấy vô cùng uỷ khuất.
Lạc An An nổi giận "Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta? Mẫu thân ta còn chưa quản ta! Ngày mai ta sẽ hồi......"
"An An, vừa rồi là ta sốt ruột nên ngữ khí không đúng lắm, ta xin lỗi chàng được không?" Tiêu Khương kéo Lạc An An vào lòng, nàng cảm thấy có lẽ Tiêu Khương đã nói đúng, lòng nàng quả thật đã có An An, trước kia đều do nàng vẫn không nhận ra sớm hơn.
"Chờ Hoàng Thượng tỉnh lại, ta sẽ xin Hoàng Thượng thánh chỉ tứ hôn, để An An làm chính quân của ta, được không?"
"????"
Lạc An An giẫy giụa thoát ra trong lòng Tiêu Khương, ánh mắt trở nên khϊếp sợ, cảm giác tức giận khi nảy đều đã bị hắn vứt khỏi đầu, hắn dùng sức nhéo mạnh lên tay Tiêu Khương một cái, Tiêu Khương đau đến hít một hơi "An an, chàng đang làm gì vậy"
Sau đó Lạc An An xoa xoa tay Tiêu Khương, dẩu miệng nói tiếp "Nàng thường ngày y chang như một tên đầu gỗ, hôm nay đột nhiên nói ra câu này, cho nên ta mới muốn xác nhận lại một chút"
Tiêu Khương ngượng ngùng nhìn Lạc An An nói "An an, là ta đã để chàng đợi lâu."
" Chờ chút nữa ta sẽ viết một bức thư gửi cho mẫu thân, nếu sau này nàng dám phụ ta, ta sẽ để mẫu thân xử lí nàng!" Lạc An An vừa nói vừa dựa vào lòng Tiêu Khương, trong lòng giống như là đang được ăn mật, vô cùng ngọt ngào
"Sẽ không có chuyện đó đâu"
........
Ba ngày nữa lại trôi qua, trong ba ngày này cũng không còn ai dám tự tiện xông vào Thần Hữu Cung nữa, Lục Yến Tu lúc này đã gầy đi không ít, gương mặt cũng trở nên vô cùng thiếu sức sống, nhìn hắn như vậy, Lạc An An có chút không đành lòng "Yến Tu, ngươi không thể càng ngày càng đi xuống như vậy được, nếu Hoàng Thượng tỉnh lại thấy ngươi vì nàng mà trở thành như vậy, ngươi nói xem Hoàng Thượng sẽ cảm thấy như thế nào?"
"Ta không sao, các ngươi không cần lo lắng."
Lục Yến Tu đáy mắt dần trở nên đỏ ửng, hắn hận không thể dùng ngân châm làm Hoàng Thượng đau đến tỉnh lại, nghĩ đến cảnh nàng nằm ở đó ngủ thoải mái, còn Lục Yến Tu thì khổ sở chờ đợi, hắn chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Vậy thì tuỳ ngươi, ta không nói nữa."
Dù đã khuyên bảo nhiều lần, nhưng tính tình Lục Yến Tu lại vô cùng quật cường, dù hắn có nói gì đi nữa thì Lục Yến Tu đều không nghe, Lạc An An chỉ có thể tức giận giậm chân chạy đi, Tiêu Khương vội vàng theo sau, tiểu tổ tông này thật là, dạo này tính khí kém thật.
Không để ý Lạc An An đã tức giận chạy đi, Lục Yến Tu chỉ chăm chú nhìn Diệp Kỷ Đường, sau đó cởi giày lên giường nằm xuống cạnh nàng, hai người bây giờ đang nằm chung chăn, hệt như trước kia, chỉ là lúc này hắn không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ nằm yên bên cạnh Diệp Kỷ Đường, nhìn ngắm các đường nét trên khuôn mặt nàng, mấy ngày nay gương mặt nàng đã trở nên hồng hào hơn, không còn tái nhợt như trước kia nữa.
"Được"
Lục Yến Tu lưu luyến từ trên giường bước xuống, sửa sang lại quần áo, sau đó đi ra bên ngoài.
........
Diệp Kỷ Đường cũng không biết bản thân đã ngủ bao lâu, nhưng mấy ngày nay nàng đã có thể nghe được một chút âm thanh, người nọ lải nhải vô cùng lâu, nàng nghe đến mức cảm thấy khó chịu nhưng một chút ý thức cũng không có.
Nàng muốn trực tiếp mở to mắt ra xem đó là ai, nhưng đều không làm được, Yến Tu bây giờ vẫn còn đang chờ nàng.
Yến Tu......
Nhưng tại sao giọng nói của người đó lại giống Yến Tu đến vậy, không đúng, không có khả năng, Yến Tu bây giờ chắc hẳn đã đến Hán Hà cùng Lạc An An, sao có thể xuất hiện ở đây được, vừa suy nghĩ Diệp Kỷ Đường vừa dùng sức mở mắt ra, nhưng đột nhiên có một luồng ánh sáng truyền đến làm nàng cảm thấy vô cùng chói mắt, nên một lần nữa nhắm chặt mắt lại, lát sau mới từ từ mở ra, nhưng ngặt nổi tay chân nàng lúc này vẫn vô lực như cũ.
Nàng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đều không thốt ra được lời nào, cổ họng bây giờ có cảm giác như đang bị lửa thiêu, Diệp Kỷ Đường gắt gao nhíu mày, sống hai đời, nàng vẫn chưa bao giờ trãi qua cảm giác này.
"Cũng không biết Hoàng...... Hoàng Thượng!"
Lạc An An dù cho trước đó đã tức giận rời đi, nhưng vẫn không quên canh thời gian, khi thấy đã đến giờ châm cứu cho Hoàng Thượng như mọi khi, hắn chỉ có thể đành quay trở lại, nhưng kết quả khi vừa vén màn ra, thì đã thấy Diệp Kỷ Đường nằm mở to mắt, Lạc An An có chút không khống chế được, kinh hô một tiếng.
Ngay sau đó phía sau hắn liền truyền đến âm thanh đồ vật bị rơi, Lục Yến Tu lảo đảo tiến lại gần, trong tay hắn còn đang cầm tin tức do Tạ Đình vừa truyền đến, nhưng giờ phút này hắn đã không còn tâm trí gì để quan tâm đến nó nữa, hắn đi thẳng đến bên cạnh giường, Lạc An An vội vàng tránh ra.
Lục Yến Tu lúc này chỉ biết nhìn Diệp Kỷ Đường, không biết phải nói gì, nhưng nước mắt đã không ngừng rủ nhau chảy xuống.
Diệp Kỷ Đường giãy giụa cố gắng ngồi dậy, nàng khϊếp sợ nhìn Lục Yến Tu, ngủ lâu như vậy, bây giờ nàng cảm thấy rất khó để mở miệng nói chuyện, tay cũng không có chút sức lực nào, vừa mới ngồi dậy được được thì đã ngã xuống, Lục Yến Tu vội vàng tiến đến đỡ lấy Diệp Kỷ Đường "An an, mau, lấy nước đến"."
"Được được được!"
Lạc An An vội vàng rót một ly trà sau đó đem lại đưa cho Lục Yến Tu, Lục Yến Tu đem ly trà đặt đến bên môi Diệp Kỷ Đường "Hoàng Thượng, uống miếng nước trước đi."
Diệp Kỷ Đường cũng phối hợp mở miệng, sau khi uống xong thì nàng cảm thấy cổ họng mình bây giờ đã bớt đau hơn nhiều, nhưng vẫn có chút khó khăn nói "Không phải chàng đã suất cung rồi hay sao, vì sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?"
"Trước mắt nàng nên nghỉ ngơi cho thật tốt, sau này ta sẽ kể cho nàng." Lục Yến Tu nức nở nói.
"Được"
..........
Sau khi hay tin Diệp Kỷ Đường đã tỉnh lại, Tiêu Khương cảm thấy đã buông bỏ được tảng đá trong lòng, chỉ cần Hoàng Thượng tỉnh, mọi chuyện đã có thể giải quyết, còn Trọng Tùng sau khi hay tin, mọi công văn trong tay đều bị nàng vứt xuống hết, gấp gáp tiến cung, kết quả khi vừa mới chạy đến Thần Hữu Cung, chưa kịp vào bên trong thì đã bị Lạc An An đuổi ra ngoài.
"Hoàng Thượng vừa mới tỉnh, sức khoẻ vẫn chưa khôi phục, cần phải tịnh dưỡng thêm hai ngày."
"Chỉ cần tỉnh lại là tốt, chỉ cần tỉnh lại là tốt."
Chỉ cần Diệp Kỷ Đường tỉnh lại, đám người Thái Quân Hậu sẽ không còn dám to gan như vậy nữa, với lại Trọng Tùng cũng biết, trong khoảng thời gian này người lo lắng cho Hoàng Thượng nhất vẫn là Lục Yến Tu, bây giờ Hoàng Thượng đã tỉnh lại, hai người họ chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, đặc biệt là chuyện Lục Yến Tu vẫn còn ở trong cung, nếu lúc này nàng đi vào, chẳng phải sẽ bị Hoàng Thượng trút giận sao
Trong điện, Lục Yến Tu cùng Diệp Kỷ Đường một người nằm, một người ngồi bên cạnh giường, hai tay nắm chặt lấy nhau, Diệp Kỷ Đường nhìn Lục Yến Tu lúc này đã trở nên gầy đến mức có thể bị gió thổi đi, âm thanh có chút đau lòng, nói "Ta thật vất vả mới có thể dỗ béo chàng, kết quả bây giờ chàng lại gầy đi nhiều như vậy, Yến Tu, chàng thật không ngoan."
"Vậy Hoàng Thượng phải nhanh chóng khoẻ lại, sau đó tiếp tục dỗ béo ta có được hay không?"
Lúc này Lục Yến Tu vừa nói vừa bày ra bộ dáng suy tư, hắn nhìn Diệp Kỷ Đường rồi cười đến hai mắt cong thành hình trăng khuyết, chỉ cần Hoàng Thượng có thể tỉnh lại, hắn gầy đi bao nhiêu hắn cũng nguyện ý.
"Yến Tu, ta muốn ôm chàng."
"Được"
Lục Yến Tu nghe xong liền nằm xuống, Diệp Kỷ Đường ôm hắn vào trong lòng, mấy ngày nay Lục Yến Tu vẫn luôn lo lắng đề phòng không ngày nào là ngủ đủ giấc, hiện giờ Diệp Kỷ Đường đã tỉnh lại, hắn đã có thể buông lỏng, sau khi được Diệp Kỷ Đường ôm không bao lâu thì hắn đã ngủ say.
Sau khi thấy Lục Yến Tu đã ngủ, Diệp Kỷ Đường đưa tay sờ lên mặt lắn, ánh mắt tràn đầy đau lòng, Yến Tu của nàng đúng là tiểu ngốc tử mà....
_________________
Sáng sớm hôm sau, Lục Yến Tu đột nhiên tỉnh lại, hắn nhìn gương mặt của Diệp Kỷ Đường đang trong gang tất kia, trong mắt hiện lên một tia mê mang, có phải do hôm qua hắn mệt mỏi quá độ nên mới xuất hiện ảo giác đúng không?
"Yến Tu vừa mới tỉnh dậy đã nhìn chầm chầm ta như vậy, khiến ta có chút không nhịn được" Diệp Kỷ Đường từ từ mở to mắt, cười cười nhìn Lục Yến Tu.
Khuôn mặt Lục Yến Tu bỗng chốc trở nên đỏ bừng, ngại ngùng chôn mặt vào vai Diệp Kỷ Đường, cọ cọ lên vai nàng, sau đó mềm mại nói "Hoàng Thượng, ta còn cho rằng tất cả mọi chuyện hôm qua đều là ảo giác của ta, nhưng bây giờ ta đã tin Hoàng Thượng thật sự đã tỉnh lại rồi"
"Trong lúc ta hôn mê, bên tai ta vẫn nghe thấy giọng Yến Tu lải nhãi không ngừng, không nghĩ rằng Yến Tu còn có thể như vậy, bất quá ta không nghe rõ Yến Tu đã nói gì, không bằng bây giờ Yến Tu nói lại cho ta nghe có được không?"
Diệp Kỷ Đường biết hắn vẫn còn cảm thấy bất an nên liền trêu chọc hắn.
"Không, không có gì."
Giọng nói Lục Yến Tu có chút hoảng loạn, những lời xấu hổ như vậy sao hắn có thể nói lại một lần nữa, lúc đó hắn cứ tưởng rằng Diệp Kỷ Đường đang hôn mê nên sẽ không nghe được, nhưng không nghĩ rằng nàng vẫn có thể nghe thấy.
Diệp Kỷ Đường bất quá chỉ là muốn trêu chọc hắn, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng đang hận không thể chui xuống đất kia của hắn, trong lòng lập tức có chút tò mò "Không bằng để ta đoán xem?"
"Những chuyện thường ngày Yến Tu cảm thấy khó nói, phải đợi khi ta ngủ mới có thể nói, có phải là....."
"Nàng đừng nói nữa!"
Lục Yến Tu duỗi tay che miệng Diệp Kỷ Đường lại, tại sao nàng lại có thể như vậy chứ, vừa mới tỉnh lại thì đã bắt đầu trêu chọc hắn.
Lục Yến Tu đã tự mình đưa tới cửa, Diệp Kỷ Đường đương nhiên là sẽ không cự tuyệt, nàng nhìn chăm chăm vào Lục Yến Tu, sau đó vươn lưỡi liếm vào lòng tay hắn, một giây sau hắn đã nhanh chóng rút tay về, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, đừng nói khuôn mặt nhỏ đã trở nên đỏ bừng, đến đôi mắt hoa đào kia cũng đang bắt đầu trở nên ngập nước.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Kỷ Đường đột nhiên giữ chặt cằm Lục Yến Tu, nghiêng người hôn lên môi hắn, tựa hồ như muốn nuốt luôn hắn vào bụng, Lục Yến Tu lúc này chỉ đành biết cam chịu hùa theo Diệp Kỷ Đường.
Lúc này tay Diệp Kỷ Đường cũng bắt đầu mò xuống dưới eo Lục Yến Tu, linh hoạt cởi bỏ thắt lưng của hắn, khi Diệp Kỷ Đường vừa mới chạm vào eo hắn, hắn đã trở nên run rẩy không ngừng, Diệp Kỷ Đường liền xoay người đem hắn đặt xuống giường, chỉ thấy hắn ngay lập tức nhắm chặt mắt lại, hàng mi dài run rẩy, đôi môi sưng đỏ, Diệp Kỷ Đường nhịn không được cúi xuống hôn lên cổ hắn, sau đó bắt đầu liếʍ ɭáρ.