TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu
Chương 41: Chương 40.2: Muốn Đào Hôn? Nghĩ Cũng Đừng Hòng

Tiêu Khương kề sát vào Lạc An An, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm tiểu hỗn đản dưới thân.

Hai người càng ngày càng gần, gần đến mức chỉ cần Lạc An An vừa nhấc đầu là có thể chạm vào mặt Tiêu Khương, nhìn Tiêu Khương bá đạo như vậy khiến tim của Lạc An An đập càng lúc càng nhanh, khuôn mặt nhỏ cũng đã trở nên đỏ ửng, cuối cùng hắn nhịn không được duỗi tay câu lấy cổ Tiêu Khương, chủ động hôn một cái lên khoé miệng của nàng, nhìn nàng khi nảy còn cường thế bá đạo bây giờ đã trở nên cứng đờ, Lạc An An nhịn không được nở nụ cười.

"Như thế nào, chẳng lẽ nàng muốn đánh ta sao?"

"Không nỡ." Tiêu Khương cứng đờ lắc lắc đầu, đôi mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh môi Lạc An An, môi của tiểu tổ tông này vô cùng mềm mại, nhưng nàng chỉ biết nuốt một ngụm nước miếng, không ngừng đấu tránh trong lòng.

"Nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của nàng, thật là."

Lạc An An buông cổ Tiêu Khương ra, trước vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc của Tiêu Khương hắn đã đẩy ngã nàng xuống giường, bản thân thì xoay người áp lên trên nàng, sau đó cúi xuống cắn một ngụm lên môi nàng.

Tiêu Khương bóp chặt lấy vòng eo của Lạc An An, nàng không nghĩ rằng tiểu tổ tông này thế mà lại chủ động như vậy, nhưng xuất phát từ bản năng, Tiêu Khương vẫn có thể đảo khách thành chủ, đoạt lấy thành trì, Lạc An An cũng rất nhanh đã quăng mũ cởi giáp, mềm như bông ghé vào người Tiêu Khương, tùy ý để nàng lộng hành.

Hơi thở của hai người không ngừng quấn quýt bên nhau, sau khi nụ hôn kết thúc, hơi thở của Tiêu Khương có chút hỗn độn, còn môi của Lạc An An thì sưng đỏ, khóe mắt phiếm nước ửng hồng, hắn hờn dỗi trừng mắt nhìn Tiêu Khương một cái, người này đúng thật là thô lỗ mà!

Tiêu Khương lúc này vẫn còn nhớ đến những lời khi nảy mà Lạc An An nói, nàng đem tiểu tổ tông vây chặt trong lòng ngực "Chàng vẫn còn muốn đào hôn sao?"

"Đào không nổi!"

Lạc An An ghé vào trên người Tiêu Khương, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên vai nàng, hắn vất vả lắm mới có thể có được đồ đầu gỗ này, vì vậy sao hắn có thể trốn chứ, ngày sau người này đi chỗ nào hắn liền đi theo chỗ đó, tóm lại hắn chính là không cho nàng có cơ hội rời khỏi hắn!

_________________________

Biết đã sắp đến Hán Hà, Lục Yến Tu trở nên vô cùng hưng phấn, kết quả còn chưa đến Hán Hà, hắn đã không còn tinh lực, nằm ngủ trong lòng Diệp Kỷ Đường, Diệp Kỷ Đường một tay cầm binh thư, một tay khác thì bị Lục Yến Tu gắt gao túm chặt.

Thời điểm vừa đến Hán Hà, nàng liền phái người đi thông báo qua cho huyện lệnh Hán Hà - Đào Lam, để nàng không cần tới bái kiến.

Xe ngựa chậm rãi dừng bên ngoài Lạc gia, sau khi hay tin Lạc gia chủ tức khắc mang theo Lạc An An cùng Tiêu Khương còn có người hầu của Lạc phủ ra trước cửa nghênh đón.

Lạc gia vốn là vọng tộc danh giá của Hán Hà, bây giờ  nhìn các nàng đều đang chờ ở cửa, không ít bá tánh sôi nổi nghị luân, trong lòng thầm suy đoán xem bên trong xe ngựa sẽ là đại nhân vật nào.

Diệp Kỷ Đường ôm Lục Yến Tu vẫn còn đang ngủ từ trong xe ngựa bước ra, nhìn Lạc gia chủ đang muốn tiến lên hành lễ, Diệp Kỷ Đường chỉ lẳng lặng lắc lắc đầu ra hiệu, còn Lạc An An thì ghé vào người Tiêu Khương, nhìn Lục Yến Tu đang nằm trong lòng Diệp Kỷ Đường ngủ ngon lành, sau đó hắn lại đưa mắt nhìn sang Diệp Kỷ Đường, không hiểu sao lại lộ ra vẻ mặt tươi cười.

1

Sau khi cửa lớn Lạc phủ đóng lại, Lạc gia chủ cùng tất cả mọi người trong phủ vội vàng quỳ xuống đất dập đầu hành lễ "Thảo dân thỉnh an Hoàng Thượng."

Âm thanh các nàng hành lễ có chút lớn khiến Lục Yến Tu hơi hơi nhíu mày, sau đó không biết lẩm bẩm cái gì, đem khuôn mặt nhỏ chôn càng sâu vào người Diệp Kỷ Đường, rồi lại tiếp tục ngủ ngon lành.

Diệp Kỷ Đường bất đắc dĩ nhìn tiểu nhân nhi trong lòng hắn, thấp giọng nói "Lạc gia chủ đứng lên đi."

"Phòng khách sớm đã chuẩn bị tốt, để thảo dân dẫn Hoàng Thượng đến"

"Được"

Lạc gia chủ dẫn Diệp Kỷ Đường đi đến phòng dành cho khách, Lạc An An và Tiêu Khương cũng đi theo phía sau, để lại Lạc tổng quản cùng những người hầu nơi đó, nhóm người hầu nhìn các vị chủ tử đi xa lúc này mới dám nhỏ giọng nói "Vị kia chắc hẳn Quân Phi được sủng ái nhất bên cạnh Hoàng Thượng đi, Thượng đối với Quân phi thật tốt."

"Đúng vậy, nếu là người khác sao có thể cho phép phu lang của mình ngủ vào ngay lúc này, càng không dám nói đến chuyện cẩn thân ôm vào lòng để cho hắn ngủ như vậy."

Nhóm người hầu sôi nổi phụ họa, tổng quản Lạc phủ bên cạnh nắm tay đặt lên khóe miệng ho khan một tiếng, đưa mắt nhìn những người hầu đó "Lá gan của các ngươi cũng thật lớn, dám nghị luận sau lưng đương kim Thánh Thượng và Quân phi, còn biết bao nhiêu công việc đang chờ các ngươi làm trong phủ, có tin ta phạt các ngươi hay không."

"Tổng quản chớ tức giận, chúng nô đi ngay."

Sau khi các người hầu tản ra đi làm việc, trên mặt tổng quản lúc này mới lộ ra một tia ý cười, sau đó cũng đi làm việc của mình, bây giờ Hoàng Thượng thân giá, mọi thứ càng phải được chuẩn bị cho thật tốt.

Lạc gia chủ chuẩn bị phòng khách cách chủ viện cũng không quá xa, nàng đem cửa phòng đẩy ra sau đó đứng sang một bên nhường đường cho Diệp Kỷ Đường, Diệp Kỷ Đường ôm Lục Yến Tu đi thẳng đến bên giường, cẩn thận đem hắn đặt xuống, sau đó đắp chăn lên cho hắn, nhìn Lục Yến Tu đang nằm ngủ vô cùng ngoan ngoãn, Diệp Kỷ Đường duỗi tay chọc chọc lên khuôn mặt nhỏ của hắn vài cái rồi mới nhích người đi ra ngoài.

Bên trong hậu hoa viên, Lạc gia chủ đi bên cạnh Diệp Kỷ Đường, nàng nói "Lần này Hoàng Thượng tới, thảo dân lại cảm thấy Hoàng Thượng so với trước kia không hề giống nhau."

"Hửm? Vì sao?" Diệp Kỷ Đường quay sang nhìn Lạc gia chủ, trong ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu.

"Vào thời điểm lần đầu tiên thảo dân nhìn thấy Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lúc đó chỉ mới mười tuổi, nhưng cả người ngay cả một chút nhân khí cũng không có, khắp người đều tràn đầy lệ khí, nhưng lần này đã khác, lệ khí trên người Hoàng Thượng đã tiêu tán rất nhiều, ánh mắt cũng không hề lạnh nhạt giống như trước đây nữa." Trên mặt Lạc gia chủ mang theo ý cười nhìn Diệp Kỷ Đường trước mắt "Tất cả chắc hẳn là nhờ vị Quân Phi tới hoà thân từ Bắc Thần kia đi."

"Đúng vậy, chàng tên Lục Yến Tu."

Nhắc tới Lục Yến Tu, ánh mắt Diệp Kỷ Đường liền xuất hiện vài phần ôn nhu.

" Sau khi đại hôn của Tiêu Khương và Lạc An An diễn ra xong, tất nhiên là phải về kinh thành, không bằng ngươi cũng cùng bọn họ đến kinh thành đi."

Chuyện này kỳ thật Tiêu Khương cũng đã cùng Lạc gia chủ nói qua, nhưng nàng lại cự tuyệt, hiện giờ lại nghe Diệp Kỷ Đường nhắc tới chuyện này, Tiêu Khương bên cạnh chỉ im lặng quay sang nhìn Lạc gia chủ, nghĩ như thế nào thì chuyện này cũng là do đích thân Hoàng Thượng nói ra, mẫu thân hẳn là sẽ đáp ứng.

Nhưng thật không ngờ, Lạc gia chủ lại lắc lắc đầu, nàng đứng yên giương mắt nhìn về phía không trung "Nếu thảo dân đến kinh thành, thì ở đây sẽ không còn ai thường xuyên bồi hắn nói chuyện nữa, thảo dân đã già rồi, thời gian còn lại chỉ muốn ở đây bồi hắn, hắn xưa nay nhát gan, nếu thảo dân rời đi, chỉ sợ hắn sẽ nửa đêm đi vào giấc mộng mắng thảo dân mất."

1

Nói xong, Lạc gia chủ lại lắc lắc đầu, Tiêu Khương phía sau thì rơi vào trầm mặc, người trong miệng mẫu thân vừa nhắc tới chính là phụ thân của nàng, tuy rằng khi nàng còn nhỏ phụ thân đã bị người khác giết hại, nhưng những năm qua mẫu thân chưa bao giờ quên người, thậm chí còn không nạp thêm bất cứ ai, bình thường khi không có việc gì bận thì mẫu thân sẽ đến trước bài vị phụ thân ngồi, trên tay còn cầm thêm một bầu rượu vừa uống vừa lầu bầu.

1

Diệp Kỷ Đường nói "Nam Cương hiện giờ đang lâm vào nội loạn, nếu ngươi muốn tra ra chân tướng năm đó, trẫm có thể phái người đi tra điều tra."

"Sự tình năm đó đã trôi qua lâu như vậy, hắn cũng đã qua đời, cần gì phải đi tra xét cái gọi là chân tướng kia nữa." Lạc gia chủ cười khổ một tiếng, kỳ thật hiện tại chân tướng cũng đã không còn quan trọng với nàng nữa, bất quá chỉ là một ít quyền lực chi tranh thôi, dù cho biết được chân tướng thì thế nào? hắn cũng không có khả năng xuất hiện trước mặt nàng.

Lạc An An sau khi thấy Diệp Kỷ Đường đi xa, cẩn thận đẩy cửa phòng đi vào, hắn đi thẳng đến bên giường, nhìn Lục Yến Tu đang ngủ ngon lành thì nhịn không được duỗi tay nhéo mũi hắn, chẳng được bao lâu thì Lục Yến Tu mở to mắt, đẩy bàn tay đang làm loạn trên mặt mình ra, tức giận trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội, nhưng khi nhìn mặt Lạc An An đang càng ngày càng dán gần, hắn liền cảm thấy có chút mơ hồ.

"An An?"

"Xem ra ngươi đã tỉnh." Lạc An An cúi xuống cởi giày của mình ra sau đó lưu loát leo lên giường, ngồi xếp bằng bên cạnh cười xấu xa nhìn Lục Yến Tu "Nhìn bộ dáng mệt mỏi này của ngươi, có phải là đã bị Hoàng Thượng lăn lộn đúng không."

"Ngươi nói bậy gì đó!"

Lục Yến Tu từ trên giường ngồi dậy, ôm chăn vào lòng rồi duỗi tay đánh Lạc An An một cái, nhưng dù sao hắn vừa mới tỉnh ngủ nên không có chút sức lực gì, đánh Lạc An An nhẹ như bông, không hề cảm giác được gì.

"Nhìn những vết đỏ trên cổ của ngươi, xem ra là đã bị muỗi độc cắn trên dọc đường a, nhưng những dấu vết này cũng lớn quá, ngươi nói có đúng không?" Thời điểm còn ở bên ngoài, Lạc An An đã thấy được trên cổ Lục Yến Tu trên có những vết đỏ, hắn chậc lưỡi vài cái sau đó nói tiếp "Cũng thật là, nhìn bộ dáng ngươi như vậy, đừng nói là Hoàng Thượng, nếu ta là nữ tử thì ta cũng muốn đem ngươi cưới về nhà, sau đó không ngừng lăn lộn."

?????

Lục Yến Tu duỗi tay che lại cổ sau đó cảnh giác nhìn Lạc An An đối diện như đang gặp phải một tên lưu manh "Nhưng đại hôn của ngươi cũng đã sắp, trước kia khi còn ở trong cung, ánh mắt Tiêu Khương nhìn ngươi như đang hận không thể đem ngươi nhai nuốt, đêm đại hôn, ngươi cho rằng là bản thân có thể tránh hay sao, đến lúc đó ngươi đừng hòng bản thân có thể xuống giường được."

Lạc An An sau khi nghe xong thì lập tức nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh sau hai ngày nữa, trong mắt hiện lên một tia không được tự nhiên, nhưng vẫn như cũ mạnh miệng nói "Không có khả năng!"

Đọc truyện chữ Full