"Công tử, nô vừa nghe ngóng được hai ngày nữa Hoàng Thượng sẽ mở một buổi gia yến tại Ngự Hoa Viên, cũng có mời Nhị hoàng nữ kia đến tham gia."
Việt Trạch đang xem thư, nghe được những lời này của cung nhân, hắn nói "Tin tức này từ đâu mà đến?"
"Nô có một người bằng hữu đồng hương đang làm việc ở Ngự Thiện Phòng, vừa rồi là hắn nói cho nô biết."
Gia yến?
Hoàng Thượng đối với Lục Yến Tu quả thật là nâng niu trong lòng bàn tay, rõ ràng là đã vì Nhị hoàng nữ Bắc Thần kia mà tiếp đãi một lần, hiện giờ thế nhưng còn muốn mở gia yến.
Nhìn Việt Trạch không nói lời nào, tên cung nhân kia cả gan nói tiếp "Công tử, không bằng chúng ta từ bỏ việc đánh chủ ý lên người Nhị hoàng nữ đi, ngài phái người đưa thư đến, nàng ta cũng không thèm quan tâm, chỉ sợ dù cho ngài có gặp được nhị hoàng nữ, cũng sẽ không có cơ hội."
"Việc này ta tự có tính toán, ngươi trước tiên lui ra đi."
"Vâng"
"Khoan đã."
Cung nhân vừa mới chuẩn bị rời đi, liền nghe được âm thanh của Việt Trạch, hắn vội vàng xoay người lại "Không biết tử còn có chuyện gì phân phó?"
Việt Trạch đem bức thư trong tay đặt sang một bên, đứng dậy đi đến trước mặt cung nhân, hắn lấy từ trong tay áo ra một cái túi tiền đưa cho cung nhân "Đem cái này đưa cho bằng hữu của ngươi đi, bảo nàng ta giữ mồm giữ miệng, chớ để cho người khác biết ngươi đã hỏi thăm chuyện này."
"Nô đã hiểu, nô lập tức đi." Cung nhân đem túi tiền nhận lấy, giấu trong ngực sau liền cúi người rời đi.
_________________
Rất nhanh, hai ngày liền trôi qua, Diệp Kỷ Đường mở to mắt nhìn tiểu nhân nhi đang ngủ ngon lành trong lòng mình, tối hôm qua nháo đến khuya, vệt đỏ bên ngoài cổ của Lục Yến Tu còn chưa tiêu tán, tăng thêm vài phần dụ hoặc.
Diệp Kỷ Đường nhịn không được duỗi tay chọc chọc vài cái lên khuôn mặt nhỏ của hắn, Lục Yến Tu đang ngủ say có hơi nhíu mày, nhỏ giọng rầm rì một tiếng, đem khuôn mặt nhỏ của mình chôn vào khuỷ tay nàng cọ cọ, Diệp Kỷ Đường cười khẽ một tiếng, cũng không hề tiếp tục chọc hắn.
Chờ đến khi Lục Yến Tu tỉnh lại thì đã là giờ Ngọ, hắn mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm giác được bên cạnh còn có người, tức khắc có chút ngây ngốc "Hoàng Thượng hôm nay không thượng triều sao?"
"Không thượng, có muốn ngủ thêm một chút nữa hay không?"
Diệp Kỷ Đường rất lâu đã không nằm một lúc hai canh giờ trên giường sau khi tỉnh dậy, ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, nàng quả thực có chút luyến tiếc, nàng đem tiểu nhân nhi trong ngực tiếp tục ôm ôm, hai người gần đến mức chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau, Diệp Kỷ Đường trên mặt mang theo ý cười "Yến Tu có nhớ hôm nay ta định làm cái gì không?"
"Làm cái gì?" Vừa mới tỉnh lại nên Lục Yến Tu còn có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh trong đầu hắn liền có một ánh sáng loé lên, hắn nói "Hôm nay có phải Hoàng Thượng muốn mở tiệc, còn mời nhị hoàng tỷ tới."
"Ừm, xem ra cũng không ngốc lắm."
?
Lục Yến Tu thẹn quá hoá giận, há mồm cắn một cái lên phần thịt non ở cánh tay Diệp Kỷ Đường, mơ hồ không rõ nói "Hoàng Thượng, ta rất thông minh!"
Diệp Kỷ Đường cười một tiếng, nàng duỗi tay nắm lấy cằm của Lục Yến Tu, ngón tay nhét vào trong miệng của hắn "Đúng là một tiểu hồ ly, sao lại thích cắn người như vậy."
"Ta mới không có."
Lục Yến Tu muốn đem tay nàng nhả ra, nhưng người này còn nhéo hắn cằm, Lục Yến Tu muốn duỗi tay đem móng vuốt đó lấy ra, nhưng Diệp Kỷ Đường lại không để hắn đạt được mục đích, thời điểm hắn mới duỗi tay thì nàng đã đem cánh tay thu về, ngay sau đó nghiêng người qua ngậm lấy môi dưới của hắn, đè hắn xuống dưới thân.
Dần dần, nụ hôn này càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo, Diệp Kỷ Đường theo gương mặt hắn đi đến bên tai, nàng há mồm nhẹ nhàng mà cắn lên vành tai hắn, Lục Yến Tu chỉ cảm thấy một cổ tê dại lan đến toàn thân, hắn không chịu nổi kinh hô một tiếng, nước mắt cũng bắt đầu từ khóe mắt mà rơi xuống.
Lục Yến Tu gắt gao ôm lấy Diệp Kỷ Đường kêu lên "Hoàng Thượng" giọng nói mềm mềm mại mại, âm cuối còn kéo dài, quả thực là khiến Diệp Kỷ Đường không dứt ra được.
......
Lục Yến Tu cảm giác cả người đau nhức, sau khi bị Diệp Kỷ Đường ôm đi tắm liền ghé vào ôm lấy cổ nàng mà vặn vẹo, còn rầm rì vài tiếng làm nũng "Hoàng Thượng, xoa xoa."
"Được, xoa cho chàng."
Diệp Kỷ Đường nghe lời mà xoa lấy eo hắn, chỉ là lại như cũ có chút không thành thật, tiếp tục hôn hôn lỗ tai hắn, lại hôn hôn lên cổ hắn, khiến cho Lục Yến Tu không ngừng cảm thấy ngứa, hắn duỗi tay đẩy Diệp Kỷ Đường ra, xoay người từ trên giường bước xuống, đem chăn đệm tự bọc chính mình kín mít, chỉ chừa ra cái đầu mỏ, nhìn động tác trôi chảy của hắn liền biết hắn vẫn hay làm chuyện này.
"Chàng ngủ tiếp một chút nữa đi."
Nhìn động tác nhỏ của hắn, liền biết người này lại bị nàng trêu đến thẹn, nàng nhịn không được mà cười khẽ một tiếng, nàng xoay người từ trên giường ngồi dậy, con nhọng đó cũng lập tức từ bên trong giường lăn ra, hắn nghiêng đầu nhìn Diệp Kỷ Đường hỏi "Hoàng Thượng đang muốn đi đâu?"
"Sao vậy, chẳng lẽ Yến Tu luyến tiếc không muốn rời khỏi ta sao?"
"Hoàng Thượng vẫn là nên đi nhanh đi." Lục Yến Tu rụt lại vào trong chắn, hiện giờ hắn vẫn cảm thấy hai bên eo nhứt mỏi không ngừng.
Diệp Kỷ Đường duỗi tay nhéo lên khuôn mặt nhỏ của hắn nói "Chàng nghỉ ngơi một chút đi, chờ sau khi Lục Văn tiến cung ta sẽ cho cung nhân đến thông báo cho chàng."
_________________
Bên trong Giao Thái Điện, Diệp Kỷ Đường nhìn chiến báo từ La Thu, tình hình chiến sự vẫn như cũ, bại nhiều thắng thiếu, La Thu nói dường như bên phía bọn họ có mật thám của Nam Cương, mỗi lần khai chiến, Nam Cương đều biết rõ vị trí chiến lược mà các nàng bố trí, nhưng dù cho đã hạ lệnh tra xét cũng không điều tra ra được cái gì, La Thu mang đi hơn hai vạn người, nhưng hiện giờ cũng chỉ còn lại mấy ngàn người.
"Tiêu Khương đã trở lại chưa?"
Hàn Xu nói "Hồi Hoàng Thượng, tính đến ngày hôm nay có lẽ khoảng hai ngày nữa Tiêu Khương đại nhân sẽ hồi kinh."
"Được"
Diệp Kỷ Đường gật gật đầu, nàng nhìn chiến báo trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên, hiện giờ Tây Vân liên tiếp bại trận, chỉ sợ Dương Lương bên kia cũng đang đứng ngồi không yên, chờ sau khi Lục Văn rời đi, nàng liền phải xuất chinh, chỉ là không biết nếu tiểu hồ ly kia biết nàng ngự giá thân chinh thì sẽ có phản ứng gì.
"Hoàng Thượng, nhị hoàng nữ tới."
Diệp Kỷ Đường vừa mới đem tin tức cất đi, Lục Văn bên ngoài cũng vội vàng tiến vào, nhìn thần thái nàng ta có chút không thích hợp, Diệp Kỷ Đường âm thầm suy đoán có lẽ Bắc Thần bên kia đã xảy ra chuyện gì.
"Lục Văn tham kiến Hoàng Thượng."
"Ngồi đi, trẫm thấy sắc mặt của Nhị hoàng nữ không được tốt lắm, cảm thấy không thoải mái sao?"
Diệp Kỷ Đường giương mắt nhìn Hàn Xu một cái, Hàn Xu gật gật đầu, sau đó dẫn các cung nhân trong điện đi ra ngoài, Diệp Kỷ Đường lúc này mới nhìn Lục Văn.
Lục Văn vậy mà lại trực tiếp quỳ xuống đất "Mong Hoàng Thượng tương trợ."
Sắc mặt Diệp Kỷ Đường tức khắc lạnh xuống "Nhị hoàng nữ đây là đang ép trẫm?"
"Lục Văn không dám, chỉ là Bắc Thần vừa gửi thư đến, nói sau khi ta đến Tây Vân không lâu, mẫu hoàng đột nhiên trúng độc nằm liệt trên giường, hiện giờ Thái Nữ đang bắt đầu chấp chính, Lục Văn thật sự không biết phải làm sao, chỉ mong Hoàng Thượng tương trợ, cứu lấy các bá tánh của Bắc Thần." Lục Văn biết lúc này nếu không nói thật, chỉ sợ Diệp Kỷ Đường sẽ không trợ giúp nàng.
Diệp Kỷ Đường cười lạnh một tiếng "Nhị hoàng nữ, Hoàng Thượng bệnh nặng thì Thái Nữ tạm thay thế xử lí triều chính là điều hợp lễ nghĩa, trẫm bất quá cũng chỉ là một ngoại nhân thì sao có thể nhúng tay vào việc của triều đình các ngươi."
"Nếu Hoàng Thượng đồng ý xuất binh, Thái Nữ tất nhiên sẽ phái binh chống cự, ta ở trong triều cũng có không ít tâm phúc, nếu Hoàng Thượng cùng ta liên thủ, Thái Nữ một chút không đáng sợ, Hoàng Thượng, nếu ta đăng cơ, chỉ cần còn sống ngày nào thì sẽ không dám đối địch với Tây Vân ngày đó, tình nguyện trở thành nước dưới trướng Tây Vân."
Những lời Lục Văn vừa nói ra khiến Diệp Kỷ Đường cũng có chút kinh ngạc, Lục Văn thật sự là rất lớn gan, trước đó là cả ba tòa thành trì, hiện giờ lại nói tình nguyện trở thành một nước dưới trướng của Tây Vân nàng.
Thấy Diệp Kỷ Đường vẫn chưa nói chuyện, Lục Văn trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, nếu không có Tây Vân trợ giúp, chỉ sợ nàng thật sự sẽ không có cơ hội, thậm chí có thể bình an mà trở lại Bắc Thần hay không cũng là một điều khó nói.
"Nhị hoàng nữ đúng là yêu dân như con, vì bá tánh Bắc Thần mà tình nguyện trở thành một nước dưới trướng Tây Vân ta, chỉ là không biết nếu việc này truyền đến Bắc Thần sẽ nhấc lên một trận sóng gió gì."
"Lục Văn cũng là có tư tâm, cũng vì mạng sống mà thôi."
Diệp Kỷ Đường đứng lên, hai tay chấp phía sau, đi đến trước mặt Lục Văn, nàng từ trên cao nhìn xuống, sau đó hơi hơi cúi người, duỗi tay đặt lên vai Lục Văn "Trẫm có thể xuất binh."
Nghe được lời này, Lục Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt như thể đang phát sáng, Diệp Kỷ Đường nhìn đôi mắt có phần tương tự với Lục Yến Tu kia, thời điểm tiểu nhân nhi đó làm nũng với nàng cũng như vậy, chỉ sợ ngay từ đầu nàng đã không có ý cự tuyệt Lục Văn đi.
"Đa tạ Hoàng Thượng."
"Nhưng về việc trong triều, trẫm sẽ không ra tay, cái này còn phải xem bản lĩnh của ngươi, suy cho cùng trẫm cũng không muốn giao thiệp với một kẻ ngu ngốc."
"Lục Văn hiểu rõ."
Có một số việc nàng đã an bài tốt, chỉ chờ sau khi trở về có được sự ủng hộ của Diệp kỷ Đường mà kéo Thái Nữ xuống, nàng cũng không tin trong triều sẽ có người ủng hộ một kẻ lòng muôn dạ thú, bất trung bất hiếu đăng cơ.
________________
Gia yến được tổ chức bên trong Ngự Hoa Viên, màn đêm vừa tới, các cung nhân liền đem đèn đuốc bên trong đình thấp sáng.
Người tham gia gia yến không nhiều lắm, chỉ có Diệp Kỷ Đường, Lục Yến Tu cùng Lục Văn ba người.
Diệp Kỷ Đường cùng Lục Văn vừa đến Ngự Hoa Viên, Lục Yến Tu cũng cùng lúc đến, hắn mặc một bộ y phục đỏ nhạt, kim quang trên tóc còn có một cái tua rua nhỏ, khiến hắn càng tăng thêm vài phần nghịch ngợm.
Lục Yến Tu đi tới hành lễ " Tham kiến Hoàng Thượng, nhị hoàng tỷ."
"Quân phi không cần đa lễ." Lục Văn nghiêng người tránh đi cái hành lễ của Lục Yến Tu, thời điểm nàng nói tình nguyện sẽ trở thành một nước dưới trướng của Tây Vân, dù cho có tính nàng đã đăng cơ trở thành Hoàng đế của Bắc Thần thì đến Tây Vân thân phận nàng cũng không cao hơn vị hoàng đệ này là bao nhiêu.
Nghĩ vậy Lục Văn không khỏi có chút thổn thức, lúc trước Thái Nữ một mạch đem Lục Yến Tu đưa đi hòa thân, vốn là muốn giết hắn, hoặc là khiến cho Tây Vân Hoàng đế cảm thấy nhục nhã, thế nhưng không ngờ rằng Lục Yến Tu lại lọt vào trong mắt của Diệp Kỷ Đường, còn được nàng nâng niu trong tay mà nuông chiều, lại còn có phận lại tôn quý ở Tây Vân.
Diệp Kỷ Đường thật ra cũng không quan tâm Lục Văn đang nghĩ gì, bất quá nàng chỉ cần nhìn thôi đã biết, nhưng nàng cũng không cảm thấy hứng thú, nàng đi đến bên cạnh Lục Yến Tu, nắm lấy tay hắn ngồi xuống thủ vị, vừa ngồi xuống, Thái Quân Hậu bên kia cũng mặc hoa phục được Việt Trạch đỡ đi tới.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Quân phi." Việt Trạch nói.
Diệp Kỷ Đường nhéo nhéo lên tay Lục Yến Tu, ngẩng đầu đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thái Quân Hậu, nhấp miệng không nói một lời.
Không khí trong đình đột nhiên trở nên lạnh đến cực hạn, cung nhân có chút nhát gan hai chân lúc này đã sắp nhũn đến mức quỳ xuống mặt đất, nhưng Thái Quân Hậu trên mặt lại thập phần bình tĩnh, chỉ có Việt Trạch đang đứng đở bên cạnh âm thầm nhịn đau, Việt Trạch cảm thấy cánh tay mình chỉ thiếu chút nữa là sẽ bị Thái Quân Hậu bẻ gãy.
"Không phải nói là gia yến sao, sao lại có mặt của người này?" Gương mặt Thái Quân Hậu lộ vẻ tươi cười nhìn Diệp Kỷ Đường "Bổn cung thấy Hoàng Thượng tựa hồ có chút không hoan nghênh bổn cung, chẳng lẽ Hoàng Thượng đã quên? Mặc kệ như thế nào thì bổn cung cũng là mẫu hoàng của Hoàng Thượng."
Lời vừa dứt không phí xung quanh càng ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn.
"Nếu Thái Quân Hậu cũng tự biết trẫm không hoan nghênh ngươi, vì sao còn xuất hiện ở đây?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu
Chương 47
Chương 47