Tác giả: Tô Nhàn Nịnh
Edit by Freya
Lớp một.
"Hữu Kiều, cậu biết người họ hàng nghèo kia không?" Có người hưng phấn chạy đến trước mặt Tần Hữu Kiều.
"Cái gì?"
Tần Hữu Kiều ánh mắt tối sầm lại.
"Cô ta đánh Tiền Thành Tuấn! Chính là người giàu có lúc trước bắt nạt học sinh, sau đó chuyển tới trường của chúng ta !"
Nữ sinh ngữ khí kích động.
Tần Hữu Kiều nhíu mày, "Sao có thể?"
Bùi Doãn Ca sao có thể đánh thắng được Tiền Thành Tuấn?
"Là sự thật! Bây giờ cha của Tiền Thành Tuấn đang tới tìm cô ta tính sổ! Ở phòng hiệu trưởng!"
Tần Hữu Kiều đáy mắt xẹt qua một tia kỳ lạ, khoé miệng giật giật.
"Tớ đi vệ sinh."
Tần Hữu Kiều đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Cuối hành lang.
Tần Hữu Kiều gọi điện cho mẹ Tần.
Mẹ Tần nhận điện thoại rất nhanh, ngữ khí ôn nhu, "Kiều Kiều, con không phải đang đi học sao? Làm sao vậy?"
Tần Hữu Kiều đem những gì cô ta nghe được, nói hết với mẹ Tần, mẹ Tần trầm mặc.
"Nếu không bận thì mẹ đến trường học đi, con không muốn người khác cảm thấy, mẹ đối với con gái ruột không tốt."
Tần Hữu Kiều giống như ngoan ngoãn.
"Kiều Kiều, con học trước đi, để mẹ nghĩ lại."
Mẹ Tần nói xong, liền cắt đứt điện thoại.
Mà Tần Hữu Kiều cười, chắc chắn mẹ Tần nhất định sẽ đến.
Cô ta đương nhiên không phải vì tốt cho Bùi Doãn Ca, mà là để mẹ Tần nhìn xem, Bùi Doãn Ca và cô ta chênh lệch thế nào.
Lấy tính tình của mẹ Tần, chỉ càng chán ghét Bùi Doãn Ca hơn thôi.
......
Nhà cũ Tần gia.
Mẹ Tần gọi điện thoại cho cha Tần.
Hai mắt bà đỏ bừng, ngã quỵ xuống, "Lúc trước tôi đã từng nói, không cần đưa nó trở về, cho nó tiền là tốt rồi!
Cha Tần trấn an, "Bà qua đó trước xem thế nào đã, tôi ở công ty không thể phân thân được."
"Tôi nói cho ông biết! Nó mà gây ra phiền phức gì trong nhà, tôi nhất định sẽ đem nó đuổi đi!"
Mẹ Tần cắt đứt điện thoại, lơ đãng thấy chính mình trong gương.
Vẻ mặt phẫn nộ và chán ghét kia, làm bà không khỏi choáng váng.
Bà mím môi, cuối cùng cầm túi rời đi.
......
Phòng hiệu trưởng.
"Nghĩ kỹ chưa? Tự mình thôi học, hay là quỳ xuống?"
Ông Tiền hỏi với nụ cười âm trầm.
Nếu không phải ông ta tận mắt nhìn thấy, con trai của mình bị thương thành cái dạng gì, ông ta sẽ chỉ cho rằng đó là một trò đùa dai!
Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai dám đối xử như thế với con trai ông ta!
"Chú, đây là đang uy hϊếp tôi sao?"
Đuôi mắt xinh đẹp của Bùi Doãn Ca khẽ nhếch lên, không có bất kỳ sợ hãi gì.
Lời nói còn chưa nói xong.
Cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.
Mọi người quay đầu lại, không nghĩ tới người đến là mẹ Tần.
"Tần phu nhân, ngài sao lại tới đây?"
Mí mắt hiệu trưởng giật giật, hoàn toàn không nghĩ tới mẹ Tần sẽ tự mình đến!
Chẳng lẽ, họ hàng nghèo này của Tần gia rất được cưng chiều!?
Mẹ Tần thấy Bùi Doãn Ca một bộ dáng không lắm để ý, càng nén giận.
Bà khắc chế xúc động, lạnh lùng đi lên trước, kéo lấy cánh tay Bùi Doãn Ca.
"Bùi Doãn Ca, có phải con không muốn học hành không, muốn làm một phế vật!?"
Độ ấm đáy mắt Bùi Doãn Ca dần dần hạ xuống.
"Tần phu nhân, tự trọng."
Bùi Doãn Ca cười như không cười cong môi, dứt khoát kéo tay ra.
Mẹ Tần thấy thế, ngăn không được cười lạnh, rất nhanh bị thái độ dầu muối không ăn của Bùi Doãn Ca làm tức giận.
"Tần phu nhân?"
Lúc Tiền tổng nhìn thấy mẹ Tần, cũng là ngoài ý muốn.
Học sinh này không phải nói, cô lớn lên ở cô nhi viện sao??
Tần phu nhân sao lại xuất hiện ở đây?