TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Nhanh Ba Tuổi Rưỡi Bánh Bao Nhỏ Ngọt Ngào Lại Mềm Mại
Chương 79: 79: Người Cha Bất Công Xong


Edit: KimVạn Mộng Lâm nhanh chóng về nước, trực tiếp đến công ty của Hoắc Hạ Quân tìm người.

Hoắc Hạ Quân đã kết hôn, cũng lười gặp người phụ nữ kia, hắn tránh mặt đi, nếu bị quấn lấy thì rất phiền toái.

Vạn Mộng Lâm nói thẳng với lễ tân: “Tôi là mẹ của các con Hoắc tổng, cô cứ nói như vậy với hắn.

”Hả, con của Hoắc tổng?!Đây là ai vậy, không phải kẻ điên đấy chứ, vợ ông chủ cũng không phải là cô ta, còn có con?Có người không chút dấu vết mà nhìn về phía bụng Vạn Mộng Lâm.

Hoắc Hạ Quân nhận được điện thoại từ quầy lễ tân, sắc mặt đen lại, yêu cầu trợ lý thu xếp địa điểm gặp mặt.

Vạn Mộng Lâm ở trong phòng đứng ngồi không yên chờ Hoắc Hạ Quân, trong lòng cuồn cuộn cảm xúc.

“Cô trở về làm gì?” Vừa thấy mặt, Hoắc Hạ Quân liền lạnh mặt chất vấn.

Vạn Mộng Lâm cắn môi, nước mắt lưng tròng, oán hận nhìn người đàn ông, trong lòng có đủ loại cảm xúc, “Anh có cần phải kết hôn nhanh tới vậy không, có nghĩ đến cảm xúc của các con chút nào không?”“Lúc cô sinh con ra có suy nghĩ đến cảm xúc của tôi không? Khó chịu nhất đời này của tôi chính là có con với cô, bây giờ tôi còn không thể kết hôn sao, tôi không kết hôn chẳng lẽ tôi sẽ kết hôn với cô sao, cô nghĩ cũng thật đẹp.

” Hoắc Hạ Quân cười lạnh, “Nói đi, cô trở về làm gì?”Vạn Mộng Lâm như bị vạn tiễn xuyên tâm, cô không hiểu, không hiểu vì sao Hoắc Hạ Quân lại chán ghét mình như vậy.

Cô vất vả sinh con, sinh ra hai đứa con thông minh đáng yêu, ở trong lòng Hoắc Hạ Quân, cô lại đáng tội chết?Không cho cô chút sắc mặt tốt nào.

“Nếu anh đã không thèm để ý đến con nữa, vậy anh trả con lại cho tôi đi, tôi sẽ sống cùng các con, sẽ không làm phiền đến cuộc sống của các người.


”Vạn Mộng Lâm nói.

Vạn Mộng Lâm nói xong, nhìn Hoắc Hạ Quân, phát hiện Hoắc Hạ Quân thế mà lại do dự, hắn do dự?Hắn sẽ trả con cho cô sao?Hắn sẽ sao?Vốn dĩ còn cho rằng đây là một chuyện khó đạt được, đột nhiên lại đạt được dễ dàng như vậy, vốn dĩ nên vui vẻ, nhưng trong lòng Vạn Mộng Lâm lại cảm thấy trống rỗng, vô cùng trống rỗng.

Đồng thời cô cũng thầm hận, hận người đàn ông này quả nhiên là lãnh khốc vô tình, ngay cả con ruột cũng không thương, không muốn con nữa.

“Tôi có thể gặp con một lần được không?” Vạn Mộng Lâm hỏi.

Hoắc Hạ Quân do dự gật đầu, mang theo Vạn Mộng Lâm đến Hoắc gia, cửa vừa mở ra, liền nhìn thấy một người phụ nữ dịu dàng, đang kinh ngạc nhìn Hoắc Hạ Quân cùng Vạn Mộng Lâm, nhưng vẫn dịu dàng nói: “Anh về rồi, vị này là?”Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng này, trong lòng Vạn Mộng Lâm đột nhiên dâng lên cảm giác thù hận cùng ghen tị khó tả, cô giành lời trước, giọng nói có chút bén nhọn: “Tôi là mẹ của các con.

”“Ồ.

” Người phụ nữ dịu dàng có chút kinh ngạc, sai người giúp việc đi gọi hai đứa trẻ xuống, còn chu đáo chuẩn bị trà bánh cho khách, giống như không để ý chút nào.

Ngược lại, Hoắc Hạ Quân ở một bên nhíu mày, nắm lấy tay người phụ nữ, kéo cô ngồi xuống, “Không cần vội.

”“Được.

” Người phụ nữ cười nhẹ, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hoắc Hạ Quân.

Vạn Mộng Lâm nhìn một màn này, chỉ cảm thấy tim mình bị ngâm trong một bình dấm chua loét, chua đến mức tim đau nhói.

Làm thế nào có thể, làm thế nào có thể…Cha của các con cô, lại ở bên người khác, thành vợ chồng với người khác.

Trong lòng Vạn Mộng Lâm có một cảm giác mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức hận không thể đẩy người phụ nữ đang ngồi bên cạnh Hoắc Hạ Quân ra, nơi đó, vốn nên là chỗ ngồi của cô.

Phản bội cùng tuyệt vọng tràn ngập tâm trí Vạn Mộng Lâm.

“Mẹ…” Một giọng nói yếu ớt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ ngổn ngang của Vạn Mộng Lâm, cô quay đầu lại, nhìn thấy một đứa trẻ gầy gò, đang nắm tay một bé gái.

“Nhĩ Nhĩ?” Vạn Mộng Lâm kinh hãi, “Sao con lại biến thành như vậy?”Cô không thể tin vào mắt mình, sao đứa con đáng yêu của cô lại trở nên gầy gò, âm u, giống như một ông già thế này, nhìn thế nào cũng không phải tiểu tinh linh đáng yêu trước đây.

“Mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến rồi…” Vạn Nhĩ Nhĩ bổ nhào vào trong lòng mẹ, nhỏ giọng khóc thút thít.

Vạn Mộng Lâm dỗ đứa trẻ, giờ phút này, ánh mắt nhìn Hoắc Hạ Quân tràn đầy thù hận, “Anh giành các con đi, vậy mà không đối xử tốt với chúng.


”Hoắc Hạ Quân trầm mặc, hắn là không thể giao tiếp với đứa trẻ này, hắn đã thử cố gắng qua, nhưng Vạn Nhĩ Nhĩ hoặc chính là la hét ầm ĩ, hoặc chính là im lặng không nói chuyện.

Sau đó, tinh thần Vạn Nhĩ Nhĩ trở nên vô cùng sa sút, không biểu hiện hỉ nộ ái ố.

“Hoắc Hạ Quân, anh quá độc ác.

Nó là con của anh, anh đối xử với con thế này, nhất định sẽ gặp báo ứng.

” Vạn Mộng Lâm lòng đau như cắt, giận dữ hét lên với hắn.

“Báo ứng, tôi thấy cô mới là người phải nhận báo ứng.

” Một giọng nữ sắc bén vang lên, Hoắc phu nhân đi vào đại sảnh, dùng ánh mắt bắt bẻ mà nhìn Vạn Mộng Lâm từ trên xuống dưới, càng thêm bất mãn.

“Cô sinh con ra cũng chỉ vì muốn nắm lấy Hoắc gia, còn chưa kết hôn, khiến bọn chúng trở thành con hoang, khiến bọn chúng trở thành như vậy chính là do cô, cô không xứng làm mẹ.

”“Cô tham lam vô độ, lén sinh con, liền cho rằng Hoắc gia sẽ chấp nhận cô trở thành con dâu.

Cô thật sự là suy nghĩ nhiều rồi, người như cô, dựa vào cái gì mà có thể trở thành con dâu Hoắc gia, cô xứng sao?”Vẻ mặt của Hoắc phu nhân tràn đầy chán ghét, vô cùng khinh thường Vạn Mộng Lâm.

Vạn Mộng Lâm biết Hoắc gia coi thường mình, nhưng không nghĩ tới đối phương sẽ không khách khí tới vậy.

Cứ như vậy mà khinh nhục cô.

Vạn Nhĩ Nhĩ trốn sau lưng Vạn Mộng Lâm, giống như một con thú nhỏ bị thương, hắn thậm chí không còn dũng khí đứng ra bảo vệ mẹ giống như trước kia, che chắn ở phía trước mẹ, bảo vệ mẹ.

“Phu nhân, bà nói như vậy thật quá đáng, dù thế nào đi nữa, Nhĩ Nhĩ cũng là con cháu Hoắc gia, cũng không nên ở trước mặt bọn trẻ mà khinh nhục mẹ chúng như vậy.


” Vạn Mộng Lâm cố hết sức giữ bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

Hoắc phu nhân trợn trắng mắt, “Với những chuyện cô đã làm, còn đòi người ta phải tôn trọng cô sao, cô tính là cái cọng hành nào.

”“Nếu yêu chúng đến thế, vậy dẫn chúng đi mà nuôi nấng đi, dù sao Hoắc gia cũng không cần loại con cháu như vậy, không phóng khoáng, bất hiếu, dưỡng không thân.

”Vạn Mộng Lâm thấy Hoắc Hạ Quân im lặng, lòng như chùng xuống, chìm vào đáy biển tối tăm không một tia sáng.

“Đi, mẹ đưa các con đi, không cần ở nơi này nữa, nơi này, tuy rằng nguy nga tráng lệ, nhưng cũng toàn là quỷ.

”Vạn Mộng Lâm rời khỏi Hoắc gia, do dự đi về nhà mình, đứng ở cửa nhà, cô đấu tranh một lúc lâu, mới hít một hơi thật sâu, gõ cửa.

“Cha…” Cửa mở ra, lại không phải là người Vạn Mộng Lâm quen, người mở cửa tức giận hỏi: “Cô là ai?”“Người sống ở đây đâu rồi?” Vạn Mộng Lâm nôn nóng hỏi.

Chủ nhà: “Căn nhà này sớm đã bán cho tôi, dọn đi từ lâu rồi.

”“A?!” Một cổ lực thật nặng giáng xuống trái tim Vạn Mộng Lâm, máu tươi phun tung toé, cha không cần cô nữa.

Cô phải đi đâu tìm cha đây?Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy?Cô hốt hoảng, cảm thấy mấy năm nay, cô sống như một trò cười…Đến tột cùng là cô đang làm cái gì vậy, cái gì cũng không có, cái gì cũng không có….


Đọc truyện chữ Full