TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)
Chương 69: Phiền phức

Đi khỏi Kim Sơn Bảo Thắng Tự trong đầu hắn là một mớ hỗn loạn, hắn thở dài đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh thở phù một hơi, xem ra cũng nên trở về rồi.

Trần Quốc Hưng tính ngồi cáp treo để xuống núi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại liền quyết định đi bộ. Thong dong đi trên con đường mòn xuống núi, trên miệng là một cọng cỏ hắn vừa ngắt ven đường bỏ vào mồm, mắt láo liên nhìn khắp nơi.

Đi xuống đến gần chỗ tối hôm qua hắn ngủ, hắn ngạc nhiên khi thấy con sóc nhỏ hôm qua, con sóc sau vài lần nhảy nhót đã nhảy từ trên cây xuống đứng ở trên vai hắn.

Trần Quốc Hưng nhăn mày đưa một tay lên dùng ngón tay xoa xoa đầu con sóc nhỏ.

“ Bạn mày đâu rồi?”

Con sóc nhỏ nhảy nhảy vài cái trên vai hắn rồi vụt chạy đi, nó dừng lại trên một cành cây rồi quay lại nhìn hắn.

Trần Quốc Hưng hiểu ý con sóc nhỏ muốn hắn đi theo, hắn liền đảo mắt nhìn xung quanh không thấy có người thân thể khẽ động lao vút theo con sóc. Một người một sóc chạy nhảy trên những ngọn cây mất hơn 10 phút con sóc mới dừng lại.

Đến nới Trần Quốc Hưng nhìn thấy một con sóc còn lại bị dính bẫy của thợ săn, mắt hắn nheo lại, con sóc dính bẫy một chân bị kẹp vào bẫy săn không thoát ra được, hắn cũng ngạc nhiên khi con sóc nhỏ thấy bạn mình gặp nguy hiểm lại có thể đi tìm hắn tới cứu bạn.

Trần Quốc Hưng mỉm cười từ từ gỡ con sóc nhỏ khỏi bẫy, cũng may đây chỉ là loại bẫy giam chứ không phải bẫy kẹp nếu không chỉ sợ con sóc nhỏ đã chết cứng đờ.

Túm con sóc bị bẫy lên, hắn nheo mắt quay đít con sóc lại vén vén lông mà nhìn, hắn à lên một tiếng là một con sóc đực, vậy con đi tìm hắn chắc là sóc cái rồi, hắn xoa xoa cằm nhìn hai con sóc đang ôm ấp nhau ở một bên. Vuốt đầu hai con sóc nhỏ, hắn chuyền một tia linh lực vào cơ thể bọn chúng rồi tự mỉm cười nói.

“ Hi vọng 2 đứa mày sẽ mở ra linh trí, đi đi vào sâu trong rừng mà sống, tránh xa con người ra.”

Trần Quốc Hưng xoay người thân thể nhảy vài cái đã biến mất, hai con sóc nhỏ dùng đôi mắt đen nhìn theo hắn, sau đó chúng cùng nhau rời đi.

Trần Quốc Hưng không hề biết rằng, hắn cho hai con sóc nhỏ một tia linh lực thuần khiết cùng cơ duyên tạo hoá của chúng, rất lâu sau này người ở xung quanh đây chuyền miệng rằng trong rừng sâu của Hoàng Liên Sơn tồn tại hai con sóc tiên.

Trở về thị trấn Sapa đã là gần tối hắn liền tìm một quán ăn kiếm cái gì lót bụng, sáng mai mới về đằng nào hắn cũng xin nghỉ học 3 ngày. Lang thang trên đường ngắm cảnh sắc về đêm của thị trấn mờ sương, hắn như rơi vào một cõi tiên cảnh, tuy nhiên đi được một lúc hắn liền gặp một chút rắc rối.

“ Chú ơi cho cháu xin một ít tiền!”

Nhìn đứa nhỏ khoảng năm sáu tuổi ăn mặc phong phanh chìa tay ra, dùng đôi mắt đen nhìn hắn chằm chằm. Trần Quốc Hưng thở dài đưa tay xoa đầu đứa nhỏ nói

“ Gia đình em có mấy người?”

Thằng nhỏ dơ hai bàn tay ra dùng giọng điệu non nớt nói.

“ Dạ nhà cháu có 8 người.”

Trần Quốc Hưng chỉ biết lắc đầu, mỉm cười hỏi.

“ Vậy cháu kể cho chú nghe những người thân của cháu đi nào.”

Thằng nhỏ hồn nhiên cười rồi nói.

“ Dạ có bà, có bố mẹ, và cả em gái nữa.”

Trần Quốc Hưng xoa đầu thằng nhỏ, sau đó móc hết tiền còn ở trên người đưa cho thằng nhỏ, thằng nhỏ cầm lấy tiền sau đó vui vẻ chạy đi. Hắn nhìn theo bóng dáng đứa nhỏ chạy lại một người phụ nữ ngồi ở ghế đá gần đó đưa tiền hắn vừa cho, hắn thở dài.

Vì muốn kiếm tiền mà bố mẹ cho bắt con cái của mình ăn mặc phong phanh, ảnh hưởng sức khoẻ để đi xin tiền người khác, hắn lắc đầu quay người đi. Đứa nhỏ không có lỗi, lỗi là ở bậc làm cha làm mẹ không tốt khiến cho tương lai của một đứa trẻ bị ảnh hưởng.



Tặc lưỡi cảm thán về cái gọi là vấn nạn xin tiền ở sapa, trước kia chỉ biết qua thông tin trên mạng. Sáng sớm hôm sau mua một ít đồ lưu niệm rồi hắn bắt xe khách về, trở về nhà nói chuyện cùng mẹ một lúc rồi hắn trở về phòng.

Ngồi trên giường trầm ngâm một lúc thì lăn quay ra ngủ cho lành, chiều tối thay một bộ quần áo thể thao chạy ra sân bóng chuyền, cùng các bô lão trong làng đánh bóng chuyền hơi nâng cao sức khoẻ.

Sáng sớm hôm sau là thứ hai đầu tuần, hắn xách con chiến mã thần thánh ra cổng chào mẹ một tiếng rồi phóng đi học.

Mồm huýt sáo, tung tăng đạp xe trên đường, thỉnh thoảng có vài đứa bạn phóng xe máy xe điện vèo vèo đi qua còn không thèm chào hỏi hắn một lời, hắn thở dài vì tình bạn đã trôi xa vời.

Đang hung hăng cong mông đạp thì “ cạch “ một tiếng, Trần Quốc Hưng gào thét trong lòng, xe hắn bị tuột xích, hắn chửi lầm bầm trong mồm, ăn gì mà đen thế không biết.

Lọ mọ thò tay vào cầm lấy cái xích xe toàn là dầu nhớt, hắn chỉ biết thở dài, cuộc đời này quả thật lắm bất ngờ, mày mò lắp lại xích xe một hồi lâu hắn mới lắp vào được. Nhìn hai bàn tay đen sì dính toàn dầu bẩn, hắn cười khổ, đường đường là thủ hộ giả của vũ trụ này mà hắn có khác gì một tên đen đủi, toàn chuyện đâu đâu sảy ra với hắn.

Đến trường liền phi thẳng vào nhà vệ sinh, sả nước dùng hết nửa cục sà phòng cùng đánh hỏng cả cái bàn chải tay hắn mới sạch sẽ.

Vào đến lớp thì thấy có mấy anh 12 đang ngồi hú hí với gái lớp hắn, Trần Quốc Hưng bĩu môi rồi trở về chỗ ngồi gục xuống.

Đến khi trống báo truy bài hắn mới ngẩng dậy đeo thẻ học sinh rồi lại gục xuống, không đeo thẻ tí nữa sao đỏ nó lại hỏi thăm thì mệt.

Trống báo vào lớp vang lên, được một lúc thì lớp hắn đột nhiên như cái chợ gào ầm ý lên, hắn mặc kệ chuyện gì sảy ra vẫn ôm ấm mặt bàn thân yêu, đánh lẽ tiết đầu là chào cờ nhưng không biết hôm nay thầy cô bận gì mà lại cho nghỉ, thế là được ngủ, tuy không ham hố gì việc ngủ nhưng ngủ trong lớp nó là một điều gì đó rất vi diệu của thời học sinh.

Trần Quốc Hưng cứ rảnh ra là gục xuống mơ màng, hắn còn phát hiện ra một vấn đề mang tính lịch sử của nhân loại đó là ngủ trong lớp tăng cường kiến thức 100%.

“ Ăn gì mà xinh thế.”

“ Đẹp trai quá mày ơi.”

“ Ngồi chỗ mình đi bạn ơi… thiên thần… ngồi chỗ mình đi.,,, balaaa….”

Trần Quốc Hưng mơ màng nhưng vẫn bị những tiếng nói chui vào tai, sau tiếng quát của cô giáo cả lớp mới dần dần im lặng.

Còn đang mơ màng thì hắn cảm nhận được một luồng khí tức đánh tới, hắn giật mình, tay theo bản năng vung ra chặn lại đòn tấn công, nheo mắt nhìn một cánh tay bị hắn chặn lại, hắn thầm nghĩ

“ là tay con gái sao, khí lực cũng khá đấy.”

Còn chưa kịp nhìn chủ nhân cánh tay này là ai, tiếng xé gió chuyền đến, hắn hừ lạnh tay vung ra gạt phăng cánh tay đánh tới hắn, người kia lập tức bị hắn hất văng ra sau va phải mấy cái bàn.

“ Muốn chết, dám đánh tiểu thư.”

Một luồng sát khí bắn thẳng tới Trần Quốc Hưng, cảm nhận sát khí hắn hừ lạnh, dám động sát tâm với hắn, dù có nhiều người ở đây hắn cũng bóp chết.

Đỡ một chân đá tới đầu, sau đó Trần Quốc Hưng không ngần ngại vung chân lên đạp thẳng một cước vào ngực tên kia, thân thể tên kia lập tức bắn văng ra sau đập vào bảng rồi rơi xuống bục.

Cả lớp há hốc mồm nhìn một màn vừa sảy ra, hai học sinh mới ra tay đánh Trần Quốc Hưng, sau đó bị hắn đánh bay ra, quả thật giống như phim chưởng vậy. Thằng Quang há mồm thì thầm.

“Đại ca vẫn mãi là đại ca, cmn quả là thần sầu.”

Tính cảnh giác của hắn dạo này hơi kém, không ngờ ở trường lại có người đánh lén hắn, quả thật là chuyện vô lý.



Nhìn thằng bị hắn đá văng đi, tóc màu trắng, khuôn mặt cmn còn đẹp trai hơn cả mình, Trần Quốc Hưng có chút ghen tị với thằng kia, tuy nhiên hắn lại cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người tên kia.

“ Lin, làm càn ở yên đó cho tôi,hừ.”

Trần Quốc Hưng nhíu mày, quay lại nhìn người lên tiếng là một cô gái, tóc vàng, mắt xanh, gương mặt như thiên thần.

“ Thôi bỏ mẹ rồi “ đấy là suy nghĩ chỉ kịp thoáng qua trong đầu hắn, bởi vì hắn đã bị một thân thể mềm mại ôm chầm lấy.

“ Tớ rất nhớ cậu đó HIM.”

Cả lớp lại được một màn há hốc mồm, mấy thằng con trai trong lớp gào ầm lên, bao nhiêu ánh mắt như muốn giết người quét qua người hắn, thằng Quang ánh mắt lập loè trong lòng không ngừng gào thét “ Thằng chó còn quen cả thiên thần nước ngoài, quả thật là một thằng súc vật, ông trời công bằng ở đâu.”

“ Này này, tớ là người đã có vợ rồi, cậu đừng có làm như vậy.”

Trần Quốc Hưng cười khổ nói, Naccy bỏ hắn ra, trên miệng nở một nụ cười chua sót nói.

“ Cậu đã làm chuyện đó với tớ, cậu định không chịu trách nghiệm sao.”

Trần Quốc Hưng ú ớ không biết nói gì, đây là đang vu oan giá hoạ, cảm nhận những ánh mắt khinh bỉ nhìn tới, hắn kêu gào trong lòng, ngay cả cô giáo nhìn hắn cũng đã thay đổi.

Trần Quốc Hưng thở dài không nói gì thêm, bởi vì có nói gì thì cũng chẳng có tác dụng gì thêm, thanh danh một đời của hắn đã bị vùi dập mãi mãi.

“ Các em tại sao lại đánh nhau hả?”

Cô giáo bây giờ mới bình tĩnh lại, hai học sinh vừa chuyển đến có thân phận đặc biệt, là người nước ngoài ngay cả hiệu trưởng còn phải dẫn đến cửa lớp, đây là lần đầu tiên trong lịch sử thành lập trường có học sinh nước ngoài nhập học. Ở Hà Thành thì không nói làm gì, trường THPT LL ở miền núi thuộc diện khó khăn có học sinh nước ngoài là một chuyện kinh động.

“ Chỉ là bọn em chào hỏi nhau thôi cô, em với HIM là bạn từ nhỏ ạ.”

Naccy chỉ chỉ vào hắn nói, còn tên tóc trắng vừa bò dậy không hề nhìn đến. Cô giáo thở dài sau đó mới nói.

“ Các em trật tự, cả hai chọn chỗ ngồi đi.”

Thấy tên tóc trắng vẫn bò dậy được, đi lại bên cạnh Naccy nhìn Trần Quốc Hưng cảnh giác, hắn nhếch mép, trên người tên này có khí tức tu luyện Thái Dương Quyết, tu vi cũng không tệ, thú vị.

“ Em ngồi cùng cậu ấy.”

Naccy nở một nụ cười sau đó ngồi xuống cạnh hắn, còn tên đẹp trai tóc trắng nheo mắt nhìn một hồi thấy bên kia còn một chỗ trống liền đi lại ngồi xuống, chính là chỗ con Lan mập, làm con Lan ngất lên ngất xuống vì ngồi cùng trai đẹp.

Nghe Naccy líu díu kể chuyện bên tai, hắn thở dài xem ra những truyện phiền phức sảy ra thường xuyên rồi, từ lần trước trở về từ Mĩ, hắn đã chùi sạch dấu vết, kể cả phương thức liên lạc với Naccy, hắn thật sự không muốn dính líu tới gia tộc đỉnh cấp của thế giới, nó giống như chơi với hổ vậy.

Hắn đánh giá quá thấp về sức mạnh của gia tộc số một thế giới rồi, hắn còn rất ít hiểu biết về những gia tộc giàu có, sức mạnh của đồng tiền là một thứ đáng sợ.

“ Ơ mà cậu biết tiếng Việt.”

Bây giờ hắn mới để ý tới là Naccy dùng tiếng Việt lưu loát nói chuyện với hắn.

“ Vì cậu mà tớ học ngôn ngữ của đất nước cậu.”

Rắm chó, hắn bĩu môi, mang phiền phức cho hắn thì có, tuy nhiên chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ phong lưu cũng đáng.

Đọc truyện chữ Full