TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)
Chương 134: Trách nhiệm

Hắn cười tà tà, cảm ơn thì không cần hắn muốn là cái thiết thực hơn lời nói. Hắn nắn nắn tay rồi lao lên, những thanh âm đấm đá túi bụi diễn ra liên tục, cùng với đó là những tiếng kêu rên tràn đầy mờ ám vang lên trong rừng cây bồ đề.

Một lúc sau hắn chắp tay sau đít đi về nhà ông ngoại, về nhà đã thấy người ngồi đủ vào các mâm cỗ, ngó ngó mãi không thấy chỗ trống cũng không một ai nói gì hay hỏi đến, hắn liền đi xuống bếp xục xạo được ít đồ ăn mang ra một góc lủi thủi ngồi ăn một mình, vừa ăn vừa thở dài cảm thán, đôi lúc cứ tưởng bản thân mình là cái rốn của vũ trụ được mọi người xung quanh để ý đến, nhưng kết quả chỉ có thể là bản thân đang ảo tưởng mà thôi.

Lau lau đi những giọt nước mắt tủi thân nhét cố mấy miếng xôi vào mồm rồi ném bộ xương con gà còn sót lại ra cho mấy con chó hàng xóm sang hóng cỗ ăn.

“ Ơ anh Hưng, anh đi đâu bây giờ mới thấy anh vậy?”

Nhi thấy Trần Quốc Hưng ngồi ở một góc trong nhà bếp thì lên tiếng hỏi, hắn phồng má vì đang nuốt cố miếng xôi quay lại nhìn Nhi, gật gù nói.

“ À à có chút việc riêng ấy mà.”

Nhi cười rồi mới bén lén hỏi hắn. “ Nhà vệ sinh ở đâu vậy anh?”

Hắn thoáng cú chút thất vọng, thì ra là tìm nhà vệ sinh mới đi vào đây, hắn thì cứ tưởng được người ta quan tâm không thấy đâu mà đi tìm, ai dè, lặng lẽ thở dài một cái chỉ chỉ ra ngoài nói.

“ Bên kia kìa.”

Nhi gật đầu rồi đi qua bên đó, hắn cất đi đống đĩa vừa đựng đồ ăn đi, rồi đi ra sau chỗ để xe máy, nhảy lên xe mà nằm dài ra vắt tay lên chán đưa mắt nhìn xa xăm.

Cho đến khi hắn bị ai đó lay lay thì mới từ trong những suy tư bừng tỉnh, quay qua thì thấy Nhi đang dùng vẻ mặt quan tâm hỏi.

“ Anh bị gì vậy, mà em gọi mấy lần mà anh không có phản ứng.”

Hắn cười gượng gạo một cái, rồi nói.

“ À ừ, có chuyện gì không?”

Nhi cười hì hì rồi nói lại những chuyện mà hồi bé lúc gặp Trần Quốc Hưng vẫn còn nhớ được, hắn cũng phì cười vì cái khuôn mặt cứ lắc qua lắc lại của Nhi lúc nói chuyện, bộ dạng rất dễ thương, tự nhiên hắn lại thấy tim mình hình như đập lệch đi một nhịp, hắn thầm hô không ổn chẳng lẽ hắn lại say nắng con gái nhà người ta rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có vẻ không phải, hắn tuy là thích gái xinh đấy nhưng cũng không phải loại cứ đẹp thì yêu,khí cảm phóng ra kiểm tra Nhi một hồi, lông mày hắn bất giác nhíu lại trong lòng suy tư, phong ấn linh khí tiên thiên trong cơ thể Nhi đã cực kì suy yếu, vừa nãy là linh khí thoát ra ngoài, tâm thức của hắn ở sâu bên trong mới lộ ra vẻ kích động.

Hắn nhìn Nhi mà trong lòng đang suy tính sâu xa, nếu cứ theo đà phát triển này thì chỉ khoảng nửa năm nữa luồng linh khí tiên thiên trong cơ thể Nhi sẽ mất khống chế mà bộc phát, nếu không được giải phóng ra bên ngoài, Nhi rất có thể sẽ vì đó mà mất mạng, hắn thở dài, linh thể đặc thù đâu phải cái nào cũng thuộc dạng tốt, đôi khi là linh thể cực kì xấu.

“ Anh dẫn em về nhà anh thăm quan đi.”

Nghe Nhi nói, hắn ậm ừ gật đầu rồi quay xe nói.



“ Vào nói một tiếng với ông nội đi rồi ra đây.”

Nhi khẽ “ Dạ “ một tiếng rồi chạy vào trong nhà, một lúc sau đã chạy ra mà nhảy lên xe, hắn nổ máy vít ga phóng đi chở Nhi về nhà hắn.

Dĩ nhiên hắn cũng phải xin phép Hằng rồi mới dám lai gái về nhà, Hằng bận ở lại dọn dẹp không đi về cùng, vẻ mặt Hằng nhìn hắn mang theo luồng sát khí làm hắn phải nghiêm túc không dám bậy bạ, cuối cùng dưới sự thề thốt không làm gì trái lương tâm thì Hằng mới gật đầu.

Dừng xe ở cổng ngoài hắn huýt sáo một tiếng, con Đen lập tức chạy ra nhảy lên mở cổng. Hắn phóng xe vào dừng xe ở sân, Nhi thì mắt mở lớn vừa xuống xe đã nhìn khắp nơi cười nói.

“ Nhà anh đẹp quá, không khí dễ chịu thật đó.”

Hắn mặc kệ cô nàng chảy nhảy khắp nơi hít hít đủ loại hoa mà mẹ hắn trồng quanh nhà, may mà hắn không tè bậy ra chứ không bây giờ lại vui rồi.

Con Đen chạy vào quẫy quẫy đuôi quanh chân hắn, xoa đầu con Đen rồi hắn ra xe lấy túi thức ăn mà mẹ hắn lấy, đem đổ ra cái khay sạch mang cho con Đen ăn.

Sau đó đi ra ngoài cầu ao, nhìn Nhi đang vươn tay xuống mặt nước mà khua khua.

“ Cẩn thận không rơi xuống ao, là cá nó ăn sạch luôn đấy.”

Nhi cười hì hì hất nước rồi nói. “ Hứ anh lừa con nít à, mấy con cá dễ thương quá.”

Hắn bó tay với cô nàng này, cá mà lại dễ thương, hắn thì chỉ có nghe chó mèo, chuột, dễ thương chứ có nghe con cá nào dễ thương bao giờ. Mấy con cá chép vàng bơi quanh quanh chỗ tay Nhi, hắn dở khóc dở cười với mấy con cá, kiểu này mà thò tay túm một cái thì lại lên thớt ngay, hắn không nói gì chỉ im lặng nhìn Nhi vui đùa cùng mấy con cá chép.

Nhi cởi đôi giày ra rồi kéo ống quần bò lên đến đầu gối, làm lộ ra đôi chân trắng hồng rồi ngồi bệt luôn xuống cầu ao thả chân xuống ao.

Hắn cũng đi lại ngồi xuống cười nói. “ Chân em bị thối à, mà mấy con cá của anh nó ngửa bụng hết lên rồi kìa.”

Nhi khẽ đỏ mặt, rồi dơ nắm đấm lên về hắn, cắn môi nói.

“ Đấm chết anh bây giờ, dám nói bậy bạ.”

Hắn cười nhạt một cái không dám tiếp tục trêu đùa cô công chúa Nhi Nhi thêm nữa. Nhìn nụ cười vui vẻ của Nhi trong lòng hắn khẽ thở dài, nếu mà để một cô gái xinh đẹp hiền lành cứ như vậy mà chết đi thì thật là đáng tiếc, hắn thật ra cũng rất thèm muốn luồng linh khí trong cơ thể Nhi, bất quá ngoài cách xx với Nhi hắn không tìm ra cách khác để hấp thu luồng linh khí tinh thuần đó, đây quả thật là một bài toán hóc búa, một là làm một tên cầm thú, hai là cầm thú cũng không bằng, hắn thì nghiêng 70 % về cách thứ nhất bất quá nếu mà làm tổn thương một cô gái như Nhi Nhi hắn thật sự có chút không xuống tay được, lúc trước hắn cho rằng đột phá đến Luyện Khí Hậu Kì là có thể hấp thu linh khí trong cơ thể Nhi qua kinh mạch, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện nếu mà làm như vậy, Nhi không chết thì cũng đến bên bờ vực tử vong, một khi linh khí chạy trong kinh mạch từ đan điền đến huyệt vị ở lòng bàn tay toàn bộ kinh mạch chắc chắn sẽ bị luồng linh khí bá đạo phá nát, kinh mạch nát vụn chẳng khác nào đã mất một nửa cái mạng, nếu có sống sót cũng chỉ như một người thực vật.

Phương pháp tốt nhất là hắn và Nhi kết hợp với nhau, thông qua công pháp đặc biệt hấp thụ luồng linh khí tiên thiên, một công đôi việc nhưng cứ làm tới, ông nội Nhi Nhi chả băm hắn ra cho cá luôn ấy chứ, tạm thời gác không suy nghĩ nhiều thêm, hắn chỉ có thể để mọi truyện thuận theo tự nhiên.

Nhi nhấc chân lên sau đó liền nhăn mặt quay qua nhìn hắn nói.

“ Anh có dép không cho em mượn một đôi với ạ.”



Hắn huýt sáo một tiếng, con Đen đang nằm dài gần đó liền chạy qua, hắn xoa đầu con Đen nói.

“ Mang đôi dép qua đây coi.”

Con Đen sủa lên hai tiếng ý nói “ Đại ca sao lại sai em cơ chứ.”

Hắn cười gian hất mặt ra sau vườn nói bằng giọng uy hiếp.

“ Còn mấy gốc giềng để phần cho mày đấy.”

Con Đen nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh kêu lên ư ử rồi mới chạy tót đi vào trong nhà, chưa đến 30 giây đã cắn một đôi dép tổ ong mang ra đặt xuống chỗ hắn.

“ Cứ thế phải ngoan không, láo lếu thì anh cho ăn giềng.”

Hắn xoa đầu con Đen cười phá lên, sau đó mới đưa đôi dép cho Nhi còn đang há hốc mồm nhìn con Đen.

“ Oa…con chó thông minh quá…hì hì…lại đây chị ôm em nào.”

Con Đen khẽ liếc qua Nhi, miệng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt, chính xác là một nụ cười y chang nụ cười của cậu vàng khi đã bán láo Hạc trong truyện, rồi nhổm đít từ từ đi vào trong nhà, nhưng vừa đi được vài bước con Đen đã quay ngoắt lại mà chạy lại xà vào trong lòng của Nhi, trên mặt lộ ra vẻ một chiếc chó dễ thương hiện ra, Nhi sững sờ trong giây lát rồi cười vui vẻ đùa nghịch cùng con Đen.

Hắn đưa tay lên xoa xoa thái đương của mình rồi nhìn con Đen đang đùa nghịch cùng Nhi, hắn còn đếch biết dốt cuộc là con Đen nó có phải là chó nữa không, hay nó sắp tiến hoá thành một “ Chiếc Chó Bán Chủ “ đến nơi rồi, lằng nhằng không cẩn thận nó lại bán mình giống lão Hạc như chơi rồi lấy tiền mà bay lắc thì coi như hỏng.

Một lúc sau thì mẹ, chị Lan cùng Hằng cũng về, thấy Nhi mẹ hắn cười dài nói.

“ Con bé ngày nào còn khóc nhè khi bị thằng Hưng ăn mất cây kẹo, bây giờ đã lớn như vậy rồi, thời gian trôi nhanh quá.”

Nhi cười hì hì chào hỏi mấy người, sau đó đi vào nhà ngồi nói chuyện, hắn thì thấy buồn ngủ liền mặc kệ để mấy người phụ nữ buôn dưa với nhau mà trốn lên phòng nhảy lên giường nằm ngủ.

Chiều tối Nhi cùng ông nội lên xe trở về Hà Thành, trước khi lên xe ông nội Nhi nhìn hắn nói.

“ Trách nhiệm gắn liền với năng lực, cháu phải nhớ lấy điều ấy.”

Hắn lặng lẽ suy tư ẩn ý phía sau lời nói của ông nội Nhi, rồi mặc kệ ông nội Nhi có ý gì mà gật đầu nói.

“ Dạ, cháu sẽ nhớ.”

Đọc truyện chữ Full