TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)
Chương 288: Con Đường

Trần Quốc Hưng lúc này đang ngửa cổ ngắm tuyết, đến khi queo cả cái cổ sang một bên hắn mới lẩm bẩm.

“ Hình như lại phải làm nhiệm vụ tông môn bù thời gian mình bế quan rồi.”

Tế ra một thanh đao linh khí rồi nhảy lên bay đi, tới nhiệm vụ đường khung cảnh vẫn đông vui kẻ ra người vào tấp nập, hắn tới chỗ nhận nhiệm vụ bất đắc dĩ phải nhận tới ba cái nhiệm vụ tông môn, đi khỏi sảnh nhiệm vụ đường Trần Quốc Hưng chán nản.

“ Bây giờ không làm nhiệm vụ có phải là tốt hơn không.”

Khẽ vặn người vài cái tự ai ủi trong lòng đi ra bên ngoài nhiều mới có thể trải nghiệm được những điều mới mẻ mà chúng ta chưa được biết đến, lần này hắn chọn hai nhiệm vụ thu thập yêu đan, cùng một nhiệm vụ thu thập linh thảo, lần này vẫn là chui ra phía sau Cửu Đầu Giáo tiến đến Ma Sơn thu thập mấy con quái nhỏ, bất quá lần này địa điểm tồn tại yêu thú lại ở tận sâu bên trong Ma Sơn cơ hội gặp phải đệ tử của Thái Hư Môn rất cao, hắn cũng chẳng ngán mấy kẻ phiền phức đó cùng lằm ngồi xuống giảng đạo lý là được.

Bay hai ngày đường mới tới sâu bên trong Ma Sơn, đáp xuống một đỉnh núi nhỏ thu lại phi đao nhìn nhắm khắp nơi trong lòng Trần Quốc Hưng nghi hoặc, đột nhiên một mũi tên bắn tới chỗ Trần Quốc Hưng hắn nhăn mày nghiêng người tránh né mũi tên.

“ Ầm.”

Mũi tên bắn nổ một vách đá phía sau, Trần Quốc Hưng sửng sốt nhìn người đang bay đến, Tống Chi này là ma à sao lại tự nhiên xuất hiện, trên mặt mang theo sát khí đằng đằng nhìn Trần Quốc Hưng.

“ Cuối cùng ngươi cũng đi ra.”

Trần Quốc Hưng nghi ngờ nhìn Tống Chi rồi xoa xoa cằm hỏi.

“ Cô trốn ở đây từ bao giờ thế?”

Tống Chi cười lạnh trong tay xuất hiện một thanh kiếm tràn ngập hỏa diễm màu đen đang cháy bừng bừng quanh thân kiếm.

“ Dám ám toán ta, thù mới nợ cũ hôm nay ta trả đủ cho ngươi, để mạng lại đi.”



Trần Quốc Hưng thở dài, đúng là phụ nữ thù dai thật, hai năm thời gian trôi qua rồi mà Tống Chi vẫn còn thù hận, quả nhiên các cụ nói không sai, đàn bà là chúa tiểu nhân, nếu là hắn thì đã tha thứ cho đối phương lâu rồi chẳng hạn như Hà Trung Sơn hắn bây giờ gặp lại cũng không có làm gì đối phương cả, ai bảo hắn làm người tốt cơ chứ, ảo tượng vì sự tốt đẹp của bản thân thì lưỡi kiếm của Tống Chi đã chém xuống đầu, Trần Quốc Hưng hời hời đưa tay nắm lấy lưỡi kiếm.

“ Ơ, bỏng à nha.”

Trần Quốc Hưng sửng sốt khi ngọn lửa màu đen đang đốt cháy tay mình, mấy sợi lông tay bị đốt tỏa ra cái mùi cháy khét lẹt, vận sức Trần Quốc Hưng vung một cái cả kiếm cùng Tống Chi vẫn đang ngơ ngác nắm chặt đuôi kiếm bị hắn quăng đi.

“ Ầm...ầm...”

Một chuỗi âm thanh vang lên, Tống Chi bị hắn ném đi cùng cây kiếm xoay vòng vòng đụng vỡ vụn cả một ngọn núi phía xa xa, Trần Quốc Hưng vỗ vỗ tay vào nhau mỉm cười một cái rồi tự sướng.

“ Hazz mình quả nhiên càng ngày càng trâu bò mà.”

Sau đó liền quay người rời đi, Tống Chi một lần nữa bay lên đầu tóc loạn xạ cả người toàn là đất đá, trong lòng Tống Chi khiếp sợ không thôi, lúc bị cái tên chết tiệt kia quăng đi vậy mà nguyên lực của mình lại bị một có hàn khí xâm nhập vào cơ thể đóng băng linh lạc nguyên lực trong nháy mắt, tuy chỉ là một chút thời gian nhưng cũng đủ đối phương giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.

“ Tên đó dốt cuộc tu vi là gì?”

Tống Chi cảm ứng một hồi không phát hiện ra Trần Quốc Hưng liền hậm hực bay đi về một hướng.

Trần Quốc Hưng lúc này đang chạy nhảy ở dưới mặt đất, hắn hiện tại có thể giết Tống Chi một cách dễ dàng nhưng bản thân cũng chẳng muốn giết người làm gì, bản thân trong lúc tu luyện hắn phát hiện ra khi đột phá hắn bị sát khí cùng tâm ma quẫy phá, tuy không tạo thành uy hiếp lớn nhưng trong tương lai còn chưa thể biết được, vì thế hắn tạo cho bản thân một giới hạn chịu đựng, khi có kẻ vượt qua giới hạn của chính bản thân đề ra hắn mới làm gỏi đối phương, hạn chế giết chóc một cách thấp nhất nhưng mà với yêu thú hắn chỉ đành ngậm ngùi ra tay mà thôi, nhân loại với yêu thú là kẻ thù thiên sinh rồi, rất khó đi ngược lại với thiên tính vì thế bản thân là một nhân loại Trần Quốc Hưng cũng không có ý định nương tay với yêu thú, chuyện chém giết trên con đường tu luyện là không thể nào tránh khỏi, con người nhiều kẻ rất thích làm màu làm mè ra vẻ đạo mạo, miệng nói không được ăn thịt con này nhưng đến bữa ăn lại là ăn thịt con khác, nhân loại luôn luôn cho rằng bản thân là kẻ mạnh nhưng đâu biết rằng ở nhiều nơi khác nhân loại cũng chỉ là một loài động vật yếu nhược trong mắt những loài khác, tất cả sinh mạng có sự sống trong thế giới bao la rộng lớn cũng đều có điểm giống nhau, đều có ý thức chủng tộc của mình vì thế mới có những cuộc tranh đấu của các chủng tộc với nhau để tranh giành tài nguyên.

Lượn lờ ẩn nấp đến nửa đêm hai mặt trăng nhô cao Trần Quốc Hưng mới tìm chỗ nghỉ ngơi, lần này hắn chọn lót dạ bằng hai cốc mì Hảo Hảo, đổ nước xôi vào mì rồi ngồi chờ đợi, ngồi húp từng sợi mì hắn lại nhớ tới cái cảnh kiếp trước đi làm công nhân, đầu tháng có tiền lương thì ăn chơi quá tay đến cuối tháng phải nuốt cố mì tôm sống qua ngày, nghĩ lại thôi hắn cũng thấy bản thân rất buồn cười, là hắn tự làm khổ bản thân mà thôi, nếu mà ngày đó có định mức chi tiêu phù hợp thì cũng không ra nông nỗi phải húp mì tôm cả nửa tháng trời, bản thân chúng ta đôi khi thật ngu dốt, những khó khăn khổ ải là do chính bản thân chúng ta ngày hôm nay tự tay tạo ra cho ngày mai sau mà thôi, mọi việc đều không tiến triển theo những gì ta nghĩ, mà chúng luôn có biến hóa, vì vậy cần một hành trang thật tốt để ứng phó với những biến hóa trên con đường mà ta đang đi, đừng để vấp ngã một cách quá nặng đến mức bản thân không thể gượng dậy nổi, lúc đó không chỉ là bản thân đau đớn, những người ở phía sau lưng bạn cũng chẳng vui vẻ nổi đâu.

Bản thân ai cũng vậy đều phải có con đường mà chính bản thân phải đi, có thể đoạn đường lúc đầu chúng ta còn có những người thân đi cùng, nhưng đến một thời điểm họ cũng phải dừng lại nghỉ ngơi và bạn chỉ có thể dựa trên đôi chân của chính mình tiếp tục hướng về phía trước, đương đầu một mình với thử thách trông gai, nhiều lúc mệt mỏi quá bản thân có thể dừng lại nghỉ ngơi, ngoảng đầu lại nhìn về chặng đường tràn ngập kí ức mà chúng ta đã đi qua, khẽ mỉm cười rồi tiếp tục đi về phía trước đừng dừng lại, tương lai không nhất định là một màu hồng nhưng nếu không đi tới điểm cuối chúng ta làm sao biết ở đó không có màu hồng cơ chứ

Đọc truyện chữ Full