Trần Quốc Hưng thân ảnh lóe lên một cái ôm lấy Tống Như Ngọc vào lòng, những sợi tóc tóc xuyên qua ngực Tống Như Ngọc như rắn độc gặp thứ khắc chế liền nhanh chóng rút lui, máu tươi đã nhuộm đỏ cả y phục của Tống Như Ngọc.
“ Ca ca.
”
Tống Như Ngọc đưa bàn tay lên sờ lên khuôn mặt của Trần Quốc Hưng khóe miệng khó khăn nói từng câu.
“ Muội xin lỗi, muội không thể cùng huynh một ngày đạp tới đỉnh cao.
”
Trần Quốc Hưng lắc đầu, nước mắt vẫn cứ chảy xuống, hắn thều thào nói.
“ Ta đã nói rồi, đời này nếu có thể ta dù có chết cũng sẽ bảo vệ muội.
”
Tống Như Ngọc ánh mắt mơ hồ từ từ nhắm lại, bàn tay trên mặt Trần Quốc Hưng buông thõng, Trần Quốc Hưng ngửa cổ hét lên một tiếng kinh thiên, ma khí đen đặc như một cơn báo thổi ra từ phía, nử tử mặt trắng cũng bị ma khí thổi bay, Ngô Hạ cùng Nam Tư Uyển chịu chung số phận, bị ma khí thổi bay đi một đoạn ngã trên mặt đất phun máu xối xả.
“ Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ muội một đời.
”
Ma khí như thủy chiều dưới ý niệm điên cuồng của Trần Quốc Hưng chui vào trong cơ thể Tống Như Ngọc, ma khí nhanh chóng biến Tống Như Ngọc thành một cái kén ma khí, Trần Quốc Hưng lúc này quay người nhìn về nữ tử mặt trắng, một chút ý thức của hắn bây giờ chỉ có một ý niệm, giết hết tất cả.
“ Vèo! xoẹt! ”
Trần Quôc Hưng xuất hiện trước mặt nữ tử, bàn tay dơ ra hóa trảo chộp mạnh một cái vào đầu nữ tử mặt trắng.
“ Bẹp.
”
Trần Quốc Hưng bóp một cái, mặt nữ tử bị hắn bóp một cái nát bét, hắn dùng lực giật một cái cái đầu nữ tử mặt trắng liền bị giật khỏi cái cổ, tóc đen trên đầu nữ tử bị ma khí lúc này ăn mòn từ từ sùi lên những bọt trắng biến thành một đống chất dịch rơi đầy trên đất.
“ Hử, ma khí tiên thiên.
”
Ở một bên khác một âm thang vang lên, Trần Quốc Hưng liền nhìn qua, là một trong những bức tượng ở trong đại sảnh tòa kiến trúc thờ tự vừa nãy, là một bức tượng đầu người thân rắn, hắn mặc kệ đối phương là thứ gì, tâm trí hắn lúc này chỉ muốn phát ti3t muốn giết hết tất cả.
“ Ầm.
”
Trần Quốc Hưng thân thể bay vọt tới một quyên hắc ảnh tung ra, bức tượng đầu người thân rắn kia nâng tay lên tiếp một quyền của Trần Quốc Hưng, cả hai đều bị đánh lùi ra sau, Trần Quốc Hưng như một con trâu điên không ngừng lao lên tung quyền cước, ma khí hắn không hề biết cách vận dụng, tâm trí cũng đã mất kiểm soát không thể dùng để suy nghĩ bình thường, tất cả chỉ dựa vào một loại cảm giác mơ hồ.
“ Ầm ầm! ”
Không gian nơi này nhanh chóng bị một người một bức tượng làm cho tan hoang, bức tượng màu nâu đen tung dơ bàn tay của mình lên kết ấn, con con rắn xanh to lớn xuất hiện phía sau lưng, con rắn hư ảnh mở miệng gào thét rồi nhanh chóng lao vụt tới chỗ Trần Quốc Hưng.
“ Ầm.
”
Trần Quốc Hưng dính một đòn công kích hư ảnh con rắn xanh thân thể bị đánh bay ra sau, ma khí tán loạn.
“ Khụ khụ.
”
Trần Quốc Hưng ngã trên mặt đất, phun ra hai ngụm máu tươi, những tơ máu trong mắt đã dần dần rút đi, tâm trí của hắn đã có chút thanh tỉnh, Trần Quốc Hưng nhìn về phía bức tượng nâu đen nói.
“ Ta không biết ngươi là cái thứ quỷ quái gì, năm lần bảy lượt dưới hình dạng của mấy con rối xuất hiện trước mặt ta, lần này để ta xem ngươi rốt cuộc là thứ gì.
”
Trần Quốc Hưng cảm nhận sức mạnh trong cơ thể mình một lát, trong đầu suy nghĩ cũng mơ hồ không biết nó là thứ gì nữa, mặc kệ là thứ gì có thể sử dụng để giết địch là được, bất chấp hậu quả.
- Ma Long Cuồng Nộ.
Trần Quốc Hưng trong đầu tự nhiên xuất hiện một chuỗi chú ngữ, cùng ấn quyết, hắn mặc kệ làm sao mà hắn lại hiểu những thứ này, liền kết ấn miệng đọc chú ngữ.
Một đầu hắc ảnh ma long do ma khí tạo thành hiện ra phía sau lưng Trần Quốc Hưng, hắn chỉ ấn quyết về phía trước hét lớn.
“ Đi.
”
Ma long lao lên cùng hư ảnh rắn xanh của bức tượng nâu đen lao vào nhau, kình khí va chạm một đen một xanh bắn ra trong không gian, Trần Quốc Hưng vẻ mặt tái nhợt phun máu tươi tay vẫn giữ chặt ấn quyết đè xuống, hắn thúc dục điên cuồng năng lượng bên trong cơ thể, vết nứt ở đạo tâm của Trần Quốc Hưng càng ngày càng nứt lớn, ma khí từ đó như thủy chiều lao ra.
“ Gàoooooo! ”
Ma long rít lớn một tiếng thân thể đại trướng một đường lao lên há miệng nuốt chửng hư ảnh rắn xanh, rồi đánh về phía bức tượng nâu đen.
Bức tượng đầu người thân rắn dơ một tay lên, trước mặt xuất hiện một vòng sáng màu xanh có những hoa văn kì ảo chuyển động như một tấm lá chắn, ma long đánh tới liền bị vòng sáng như một cái mâm ngăn cản.
“ Oành.
”
Ma long nổ tung, bức tượng đầu người thân rắn bị đánh bật về sau, vòng sáng cũng bị đánh vỡ.
“ Chết đi.
”
Trần Quốc Hưng không biết đã ở sau lưng bức tượng nâu đen lúc nào, trong tay là Hắc Trảo Thủ nhuộm đen ma khí một trảo xuyên qua đầu bức tượng nâu đen, ma khí xoắn nát tất cả mọi thứ.
“ Ầm.
”
Một trảo thành công đánh nổ bức tượng đầu người thân rắn cùng cơ thể thành những mảnh vụn, Trần Quốc Hưng tâm trí đã dần dần thanh tỉnh, sức mạnh trong cơ thể lúc này đang từ từ rút đi, hắn rơi xuống mặt đất chống tay khụy người trên đất, một cơn đau lan tỏa toàn thân khiến Trần Quốc Hưng phải hí miệng rên rỉ đầy đau đớn, ánh mắt hắn mơ hồ rồi từ từ mất đi ý thức ngất xỉu, đổ gục trên mặt đất.
Ngô Hạ cùng Nam Tư Uyển từ trong đống đổ vỡ đi ra, nhìn Trần Quốc Hưng nằm trên đất cả hai đều lộ ra vẻ rung động, sau đó mau chóng kéo Trần Quốc Hưng, Tống Như Ngọc rời đi, sức lực của cả hai người ở dưới ma khí của Trần Quốc Hưng bộc phát lúc trước không ngờ tới độc tố của Bách Độc Thảo bị đánh tan, cơ thể sức lực đang dần dần hồi phục.
Một ngày sau Trần Quốc Hưng tỉnh lại.
“ Hộc.
”
Trần Quốc Hưng nghiêng đầu nôn ra một ngụm máu đen, sau đó liền tự ngồi dậy, hắn nhăn mặt một lúc rồi chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này là một cái động, xung quanh không có gì đặc biệt ngoài mấy vách đá, lại nhớ lại một lúc kí ức hỗn loạn Trần Quốc Hưng vẻ mặt khó coi vùng dậy, vừa vặn Ngô Hạ cũng đang đi vào thấy Trần Quốc Hưng tỉnh lại, mừng rỡ nói.
“ Tiêu huynh, huynh tỉnh rồi.
”
“ Như Ngọc đâu?”
Trần Quốc Hưng lo lắng hỏi, Ngô Hạ thấy khuôn mặt đáng sợ của Trần Quốc Hưng lúc này trong lòng nghĩ lại cảnh tượng Trần Quốc Hưng ma khí ngập trời lúc trước trong lòng run lên.
“ Tống sư muội không sao, đang ở bên kia Nam Tư Uyển chăm sóc.
”
Trần Quốc Hưng chạy xiêu vẹo đi, tới một nghách nhỏ khác thấy Tống Như Ngọc nằm trên một tảng đá bằng phẳng vẻ mặt tái nhợt, hắn đi lại Thiên Nhãn bất chấp tinh thần không đủ liền được khai mở, nhìn một vòng hắn mới khẽ thở nhẹ một hơi, vết thương trước ngực Tống Như Ngọc đã đỏng vảy, đằng sau lưng cũng vậy, phổi bị tóc của nử tử mặt trắng đâm xuyên cũng đã lành lại, Trần Quốc Hưng lấy ra một cái giường êm ái bế Tống Như Ngọc cẩn thận đặt lên giường rồi đắm chăn cho Tống Như Ngọc.
“ Ngươi tỉnh rồi.
”
Nam Tư Uyển bế Mị Linh Nhi đi vào, Trần Quốc Hưng nhìn qua, cơ thể Mị Linh Nhi lúc này chỉ mặc nội y tu chân giới, hắn nhíu nhíu mày không tiếp tục nhìn thêm, Nam Tư Uyển cũng không ngờ tới Trần Quốc Hưng tỉnh lại nhanh như vậy, lại chạy qua bên này, nên tắm rửa cho hai người Tống Như Ngọc cùng Mị Linh Nhi, tới lượt Mị Linh Nhi không ngờ lại bị Trần Quốc Hưng chạy tới làm cho Nam Tư Uyển cũng hơi xấu hổ, vội mặc y phục cho Mị Linh Nhi.
“ Mang nàng ta tới đây nằm chung với Như Ngọc đi.
”
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.
Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc!.
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.
Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.
Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.
".