*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mái nhà bốc khói trở thành đề tài bàn tán suốt mấy ngày trời.
“Nghe nói Hoàng Đế kích động tới mức không kịp choàng thêm áo, vội chạy ra ngoài xem, còn không quên mang tình nhân theo.”
“Không lạ, dù sao Pyotr thích nhất xem phóng hỏa.”
Mọi người nhìn nhau, nở nụ cười hàm ý. Quả nhiên Sa Hoàng là thằng ngốc!
Không lâu sau, vết thương “dây chằng” của Hoàng Hậu hồi phục. Cô ta lại tiếp tục tham gia xã giao, thoạt nhìn hết thảy như thường.
“Hỏa hoạn?” Ekaterina sợ hãi xoa ngực, “Thật đáng sợ. Hôm đó ta mệt nên đi ngủ sớm… may mắn không thấy gì hết.”
Antonia an tâm.
Cô không biết Ekaterina xử lý đứa bé mới chào đời như thế nào, nhưng hiển nhiên Hoàng Đế không biết gì. Cô tới diện kiến Hoàng Hậu, không phát hiện tung tích đứa bé, giống như hết thảy đều là ảo giác.
Không ai chú ý sự khác thường của Hoàng Hậu. Sau trận hỏa hoạn, thứ mọi người bận tâm là hành vi hoang đường của Pyotr.
Ví như gã muốn đổi Chính thống giáo nước Nga sang đạo Tin Lành của Đức. Không biết đây là tin thật hay giả, nhưng gã tịch thu tài sản của giáo hội.
Giáo hội công khai đối đầu với Sa Hoàng.
Ví như gã hạ lệnh rút quân đội Nga đang kề vai sát cánh với quân đội Áo, tuyên bố trả lại tất cả thuộc địa Nga từng chiếm của Đức.
Nghe nói quân đội Nga vô cùng căm phẫn. Bọn họ dùng máu thịt đổi lấy thuộc địa, cứ vậy bị một gã cuồng Đức trả lại cho quân thù!
Đương nhiên bá tước Mercy xuất thân Áo cũng căm hận gã!
Thậm chí dân gian lan truyền Pyotr vô cùng xấu xí, hành xử thô kệch, ngu dốt không ai bằng. Gã nguyện dâng Nga làm lễ vật cho Đại Đế Friedrich nước Phổ, chỉ để được hôn chân Friedrich.
Lời đồn đại tục tằng dần tích tụ gió lốc.
“Antonia, ta dạy cho người đạo lý: Suy yếu quân địch chính là cường hóa bản thân.” Ekaterina tao nhã múc quýt đông lạnh trong cốc thủy tinh, mỉm cười với Antonia.
Gò má Hoàng Hậu ửng hồng, sắc mặt bừng sáng, giơ tay nhấc chân giống như mọi chuyện đã ngã ngũ.
Antonia mím môi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vnLời này tuyệt không sai. Dù sao bản thân cô từng dùng sinh mệnh trả giá đắt, chịu vô số lời đồn đại đáng sợ bủa vây tứ phía.
Năm đó Paris lan truyền vô số tin đồn xấu về cô. Nghe nói trong lúc người dân chết đói vì không có bánh mì ăn, cô thản nhiên đáp: “Vậy hãy bảo họ ăn bánh kem.”
Marie Antoinette chỉ cảm thấy nực cười. Sao lại có kẻ tin lời đồn đó?
Nhưng hôm nay Antonia mới hiểu, vĩnh viễn không thể trông cậy người lạ tin tưởng bản thân không giống lời đồn.
Thời điểm mọi người tin nó là thật, ngoại trừ chết, cô không còn lựa chọn nào khác.
Hiện tại Antonia thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Sa Hoàng tự đẩy mình vào chỗ chết nhưng vẫn không hay biết, giống hệt cô của kiếp trước.
“Bệ hạ, ta biết rồi.” Công chúa nhỏ bình tĩnh đáp.
“Có đôi khi ta cảm thấy người thành thục hơn tuổi.” Đột nhiên Hoàng Hậu nhìn cô, nét mặt không rõ đang mừng hay giận.
Antonia sững lại.
Cô thả lỏng thân thể, nở nụ cười xấu hổ, “Thật vậy sao, bệ hạ?!”
“Ừ.” Ekaterina mỉm cười xoa đầu cô, “Rất giống ta.”
Ekaterina dần bình tĩnh trở lại.
Đột nhiên cánh cửa tẩm điện bị đá văng.
“Ekaterina! Con điếm!” Pyotr đứng trước cửa rống giận, “Thứ con hoang đó là của ai? Cô mang nó đi đâu rồi?”
Hoàng Hậu im lặng nửa giây, đặt thìa bạc vào trong cốc thủy tinh, đứng dậy nhìn ngoài cửa.
“Bệ hạ, thần không rõ người đang nói gì.” Cô ta lạnh lùng đáp.
“Cô không rõ? Thứ tạp chủng đó chui ra từ bụng cô, cô dám nói không rõ?” Pyotr đỏ mặt, hai tay run rẩy, “Dâm phụ! Thứ lẳng lơ không biết xấu hổ! Chờ ta và Elizaveta kết hôn, ta sẽ áp giải cô tới tu viện tồi tàn nhất phương Bắc, để cô chết già ở đó.”
Ekaterina không nói gì, lạnh lùng nhìn Hoàng Đế giận không thể át.
Giằng co mấy giây, Pyotr đá sofa, “Gudovich [1], từ nay trở đi lục soát tất cả người ra kẻ vào! Về phần Hoàng Hậu… Hoàng Hậu không được rời khỏi đây nửa bước!”
Gã oán hận bỏ đi, chưa được mấy bước lại vòng về, hung ác trừng Ekaterina, “Không được! Ta sắp cùng Đại Đế Phổ chinh chiến Đan Mạch, không thể để ả đàn bà này ở trong cung.”
“Anh!” Lúc này Ekaterina sầm mặt.
“Không ngờ chứ gì?” Pyotr đắc ý, “Cô tưởng ta là đồ ngu? Ta biết nước Nga ủng hộ ta, nhưng lỡ bị cô mưu ma chước quỷ mê hoặc, ủng hộ cô lên làm Sa Hoàng thì sao?”
Gã vung tay, “Cứ vậy đi. Ba ngày sau ta sẽ tới Oranienburg [2]. Trước lúc đó cô phải cút khỏi St. Petersburg, tới cung điện Peterhof [3] tiếp đón ta.”
Peterhof tiếp giáp Oranienburg, đều ở Phần Lan.
Ekaterina im lặng hồi lâu, cúi đầu nói: “Bệ hạ, để thần rời Nga được không? Xin cho phép thần mang Pavel tới Đức, cả đời này thần sẽ không bao giờ… bước chân lên lãnh thổ Nga…”
“Nằm mơ!” Pyotr nổi điên, “Pavel là con của ta! Ta tuyệt đối không cho phép cô mang nó đi! Cô được lắm, ngay lập tức cuốn gói cho ta! Một mình cô đi, không được mang bất kỳ kẻ nào khác! Lập tức tới Peterhof cho ta!”
“Gudovich, lục soát nơi này cho ta! Một khi phát hiện chứng cứ phản quốc, nhất định phải báo lại!”
Đội thị vệ xông lên, thô lỗ phân công điều tra tẩm điện của Hoàng Hậu.
Vải vóc rơi rớt, bình hoa tan tành, ngăn tủ lộn xộn. Bọn họ hoàn toàn coi Hoàng Hậu như không khí.
Trưởng thị vệ Gudovich mặc lễ phục màu đỏ đứng trước mặt Hoàng Hậu, khom lưng nói: “Mời điện hạ di chuyển.”
Antonia thở dài.
Thật đáng sợ, nhưng cô không còn cách nào.
Ngay giây sau, Antonia nhào vào lòng Ekaterina, túm váy cô ta òa khóc.
Đọc Full Tại Truyenfull.vnHoàng Hậu dịu dàng vỗ lưng cô, lạnh lùng nói với thị vệ, “Đây là nữ đại công tước nước Áo. Theo lễ tiết, ta nên từ biệt người.”
“…Đúng là như vậy. Mời Hoàng Hậu.” Antonia gào khóc thảm thiết, thị vệ phía sau do dự đáp.
Ekaterina ngồi xổm xuống, ôm chầm Antonia.
“Công chúa thân ái, ta không sao, dù gì ta vẫn là Hoàng Hậu nước Nga. Chờ ta trở lại, ta sẽ kiểm tra tiến độ đọc sách của người. Ngoại trừ ‘Gulliver du ký’, còn có ‘Chàng ngây thơ’.”
Ekaterina dùng khăn tay lau nước mắt cho Antonia, chỉnh cổ áo cho cô.
Đống trân châu tinh xảo phức tạp che giấu tờ giấy nhỏ nằm lọt thỏm trong cổ áo.
Hoàng Hậu hôn lên trán công chúa nhỏ, “Được rồi, về đi. Nhớ nói với bá tước Mercy, ta trả công chúa nước Áo cho ngài ấy.”
Mọi người nhìn Hoàng Hậu mặc bộ váy đen lông thiên nga rời khỏi tẩm điện. Antonia cũng chạy theo.
“Khoan đã!” Đột nhiên có người gọi Antonia lại.
Antonia dừng bước, xoay người, ngoan ngoãn mỉm cười, “Có chuyện gì sao, thưa ngài?”
Tờ giấy giấu dưới bả vai như nóng lên.
Thị vệ nghi ngờ nhìn cô, nhưng ngại địa vị khác biệt, đành ngồi xổm xuống, “Xin phép đưa cuốn sách cho thần.”
Antonia cầm cuốn sách “Chàng ngây thơ”. Vừa rồi cô lấy nó ở trên bàn.
Antonia im lặng kháng cự.
Thị vệ trưởng đi tới, lễ phép hành lễ, “Mong điện hạ tha thứ, đây là mệnh lệnh Sa Hoàng Nga.”
Công chúa nhỏ mím môi, đôi mắt rưng rưng.
Giằng co nửa ngày, cô phẫn nộ hừ một tiếng, không tình nguyện đưa cuốn sách cho họ.
Thị vệ nhận cuốn sách, lật giở kỹ càng, không tìm thấy thứ gì khả nghi.
“Thưa ngài, thần không phát hiện gì hết. Chữ này là gì ạ?” Anh ta không biết chữ.
“Gulliver du ký?” Thị vệ trưởng nhìn thoáng qua, “Món đồ chơi của trẻ con thôi, mau trả lại nữ đại công tước. Quan trọng là tẩm điện, chúng ta phải kiểm tra cẩn thận.”
Antonia ôm cuốn sách vào lòng, rời khỏi tẩm điện của Hoàng Hậu.
Một bước, hai bước, ba bước.
Âm thanh phía sau dần cách xa, cô thoát khỏi mắt bão.
Antonia đi đứng bình thường, xử sự đúng như những gì một quý tộc được dạy dỗ từ nhỏ. Vừa đi qua góc, cô rẽ vào hành lang, nhìn cánh cửa gỗ trước mặt, chạm vào nắm đấm cửa bằng vàng.
Thư viện Monik phía tây đông cung.
Cửa gỗ đóng lại, thư viện u ám, ánh nắng mờ ảo chiếu qua kính thủy tinh.
Antonia thở sâu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vnCô cầm cuốn “Gulliver du ký” để phân tán lực chú ý.
Cuốn sách này quá mức rõ ràng, chắc chắn thị vệ sẽ kiểm tra.
Kiểm tra xong, con người theo bản năng thả lỏng cảnh giác. Tuy cô còn nhỏ, nhưng bản thân giữ địa vị cao, bọn họ tự động xem nhẹ mệnh lệnh “lục soát người ra kẻ vào” của Hoàng Đế.
Đây chỉ là kỹ xảo lợi dụng lòng người bình thường. Kiếp trước bị nhốt ở cung điện Tuileries [4], cô thường liên hệ với bên ngoài như vậy, không thầy dạy cũng hiểu.
Nào ngờ kỹ xảo trước khi chết lại có tác dụng ở cung điện nước Nga. Antonia cảm thấy có chút châm chọc.
Mã hóa thư, giải mật mã trong thư, dùng danh từ riêng, lợi dụng sách để che giấu mật mã, thậm chí dùng mực tàng hình hoặc nước chanh để viết “thư trống”. So với thủ đoạn đơn giản thô bạo ở nước Nga, những gì cô làm tinh vi hơn trăm ngàn lần.
Ngoại trừ tờ giấy, Antonia nghi ngờ Hoàng Hậu cất giấu bí mật trong cuốn “Chàng ngây thơ” ở thư viện.
Lần đầu dẫn cô tới đây, Ekaterina từng thừa nhận giấu bí mật trong thư viện. Hơn nữa cô ta chưa bao giờ yêu cầu kiểm tra tiến độ đọc “Chàng ngây thơ” của cô.
Antonia đoán Hoàng Hậu muốn thông qua cô, gửi thứ gì đó cho bá tước Mercy.
Antonia nhướng mày, không biết bá tước liên hệ với Ekaterina từ lúc nào? Tại sao cô không biết?
Xem ra bá tước Mercy không đơn giản như cô tưởng tượng.
Antonia vừa nghĩ vừa tìm quanh giá sách.
Nơi này không lớn, đâu đâu cũng chất đầy sách. Nếu chỉ biết mỗi tên sách, e rằng phải rất lâu mới tìm được. May mắn cô nhớ rõ Hoàng Hậu từng nói Voltaire là tác giả cuốn “Chàng ngây thơ”.
Thư viện Monik sắp xếp theo thứ tự tên tác giả.
Antonia tìm theo thứ tự, nhanh chóng phát hiện đống sách của Voltaire. Giá sách rất cao, cô phải lấy một chiếc ghế, trèo lên mới rút được cuốn “Chàng ngây thơ”.
Rút sách ra, đằng sau không có gì.
Antonia đứng tại chỗ, thử lật mở trang sách. Vẫn không có gì.
Chẳng lẽ cô hiểu sai ý Hoàng Hậu? Không phải cuốn “Chàng ngây thơ”? Hay vẫn còn ám hiệu nào khác?
Antonia nhìn đống sách trước mặt, khó hiểu ngẫm lại.
Đột nhiên phía sau phả hơi thở nhẹ, một giọng nói vang lên…
“Đang tìm cái này sao…”
______
Lời tác giả:
A! Quái vật!
______
Một số bình luận của cư dân mạng Trung:
– A A A
– Sao lại hết đúng đoạn hay!
– A A A, nửa đêm nửa hôm, còn tưởng sau lưng có quỷ.
– Mẹ kiếp, sợ hết hồn.
– Má, sợ chết mất. Là Pavel sao?
– Chẳng lẽ là nam chính?
– Pavel?
– Hu hu, sợ muốn chết!
______
[1] Ivan Gudovich: Bá tước Ivan Vasilyevich Gudovich là một nhà lãnh đạo quân sự và quý tộc người Nga gốc Ukraine.
[2] Oranienburg: Thành phố ở Brandenburg, Đức
[3] Cung điện Peterhof: Cung điện Mùa Hè Nga (Cung điện Peterhof ) là một kiệt tác kiến trúc với hơn 150 đài phun nước, 7 công viên vườn thượng uyển và 20 lâu đài…được mệnh danh là “cung điện Versailles của Nga”.
[4] Cung điện Tuileries: Cung điện Tuileries là một cung điện hoàng gia Pháp ở Paris, nhưng hiện nay không còn tồn tại. Bắt đầu được xây dựng từ cuối thế kỷ 16 theo ý của vương hậu Catherine de Médicis, nơi đây trở thành một trong những cung điện hoàng gia quan trọng nhất của Pháp. Tới thời kỳ Công xã Paris, Tuileries bị đốt cháy rồi phá hủy sau đó. Hiện nay, vị trí này là vườn Tuileries.