An Hạ vẫn chờ ở ngoài cửa, hiệu quả cách âm của phòng này cũng không quá tốt, có thể nghe được loáng thoáng âm thanh từ trong phòng truyền ra.
Là ai gọi điện thoại tới? An Hạ tò mò nhưng không đi nghe trộm.
Ước chừng sau khoảng hai mươi phút. Khương Nhan thay xong quần áo, cầm điện thoại di động ra mở cửa.
An Hạ thầm quan sát, sắc mặt của Khương Nhan vẫn như thường, không có vẻ bất thường nào cả.
“Ai gọi tới vậy?” An Hạ vẫn hỏi một câu.
Khương Nhan mấp máy môi: “Chút việc riêng, đúng rồi, số này là số công việc hay cá nhân của cậu?”
An Hạ là trợ lý của Khương Nhan, nhưng cũng phải có cuộc sống riêng mình, trên cơ bản số cá nhân và số công việc đều tách riêng.
“Là số điện thoại dùng để làm việc, có phải tớ gây ra phiền phức gì cho cậu không?” An Hạ nhỏ giọng hỏi, lúc này cô ấy mới nhớ ra một sự kiện cũ từ năm xưa, làm trợ lý của Khương Nhan, công ty bảo cô đăng ký tài một tài khoản weibo tương tự như tài khoản công việc, hình như lúc điền thông tin thì điền số điện thoại này lên.
Khương Nhan mỉm cười, an ủi An Hạ: “Không có, việc nhỏ mà thôi.” Giọng nói của Khương Nhan nhẹ nhàng, nhưng lúc nói ra câu này, hàm răng cô khẽ cắn cho thấy trong lòng của cô cũng không phải thoải mái gì.
“Đúng rồi, số này tớ muốn sử dụng một thời gian, cậu mua sim khác đi nhé.” Dừng một chút, gương mặt của Khương Nhan giãn ra, nói đùa: “Lần này chớ có đem lên mạng đó nhé.”
An Hạ nặng nề gật đầu tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Lúc trước đến công ty tìm không thấy người nên trực tiếp gọi cho người bên cạnh cô? Khương Nhan không rõ đây là thông minh hay tự biến mình thành đồ ngu xuẩn, dù sao thông minh hay ngu ngốc thì cũng khiến cô chán ghét, ghét cay ghét đắng.
…
Tiến độ quay phim từng bước, luôn luôn có thứ tự tiến hành, cốt truyện đã đến Dương A công chúa vì để đưa tỷ muội hai người vào trong cung mà gấp rút luyện tập tài nghệ của các nàng.
Đây là đoạn phim quan trọng, đoạn múa trống còn cố ý mời các biên đạo múa nổi tiếng để khôi phục lại cảnh múa được ghi chép trong lịch sử.
Nghiêm Hoa nhìn thành phẩm, nửa vui nửa buồn, mà vui là chính, điệu nhảy lần này quay xong chắc chắn sẽ là một cảnh cực kỳ kinh diễm, dùng đoạn phim này để tuyên truyền phim tuyệt đối sẽ thu hút khán giả.
Nhưng lo lắng vì điệu múa này độ khó vô cùng cao, mặc dù Khương Nhan có nền tảng múa từ trước nhưng quay được tốt hay không thì không chắc chắn.
Trước đó Nghiêm Hoa đã phân vân rất nhiều về chuyện Khương Nhan có thể nhảy hay không, có cần dùng đến thế thân hay không.
Trong lòng Nghiêm Hoa có khuynh hướng tìm thế thân cho Khương Nhan, tìm một người có kỹ năng múa tốt, ngoại trừ không để lộ khuôn mặt ra toàn bộ đều dùng thế thân, chỉ là như vậy cảnh múa sẽ giảm đi độ đẹp, nhưng thắng ở an toàn.
Đối với những cảnh múa có độ khó cao hoặc tương đối chuyên nghiệp hay nguy hiểm thì chưa chắc có diễn viên nào quay thật, đại đa số sẽ tìm thế thân.
Khương Nhan phân tích điệu múa, tỏ vẻ không cần thế thân, điệu múa này cô sẽ nhảy, trước kia khi quay phim cũng không phải chưa từng gặp trường hợp kiểu này. Trên cơ bản Khương Nhan đều tự thân quay những cảnh đó, bất kể là quay cảnh nguy hiểm phải treo trên dây cáp hay là độ khó cao như cảnh múa này.
Có điều cô cần luyện tập nhiều lần, Nghiêm Hoa ở bên này tất nhiên là không có vấn đề gì.
Vai diễn vốn dĩ đang nặng, lại thêm việc phải ở lại tập múa nên thời gian Khương Nhan ở lại đoàn phim lâu hơn, thường là rất muộn mới trở về.
Chiếc trống mà Triệu Phi Yến dùng để nhảy múa là do đoàn làm phim chế tạo, đường kính trống hơn một mét rưỡi, xung quanh là vòng trống nhỏ xinh, lúc đó trống nhỏ sẽ nâng người lên.
Cô cần giẫm lên trống nhỏ xung quanh trước, sau đó nhảy lên trống to ở giữa, đồng thời cũng được bố trí nhịp chân nhảy phải tương ứng với tiết dầu đàn.
Trước đó không có vấn đề gì nhưng ở đây Khương Nhan không có đủ sức nên chỉ có thể chỉnh lại âm thanh cao lên ở phần hậu kỳ.
Khương Nhan lợi dụng khoảng thời gian trống trong lúc quay phim để luyện tập hết lần này đến lần khác, hoàn toàn cảm nhận được ý nghĩa việc ở trên sân khấu một phút mà ở ngoài sân khấu phải bỏ ra mười năm công sức.
Bóng đêm dần bao trùm, Khương Nhan mới trở về khách sạn, sau khi về đến phòng, Khương Nhan nằm vật ra giường than: “Thật mệt mỏi quá.”
Mấy ngày nay vì luyện tập cảnh múa này, Khương Nhan mệt đến mức rã rời xương cốt, nhưng may là nó sắp kết thúc rồi, ngày mai nếu không sai sót gì thì cảnh này sẽ được quay.
…
Ngày hôm sau, Nghiêm Hoa chuẩn bị cho công cuộc quay cảnh múa đặc biệt này, xem xem hiệu quả sẽ như thế nào.
Khương Nhan đổi trang phục, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó đạo diễn hô “Bắt đầu”, một vài diễn viên quần chúng đứng ngay ngắn ở vị trí của mình.
Đầu tiên Khương Nhan từ từ đi về phía trước, khi cô tiến gần, những diễn viên quần chúng kia tập hợp thành một nhóm hai người, nắm chặt cổ tay nhau, lần lượt tiếp nối giữa Khương Nhan và chiếc trống.
Trên người Khương Nhan mặc vũ y, tay áo phiêu bồng, phảng phất giống như bị một con rồng làm cho sợ hãi, hơi giật mình, nhẹ nhàng giẫm lên hai tay của diễn viên từng bước đi lên vị trí của mình.
Mặc dù cô đi giày thêu khi quay phim, đế giày mềm nhẹ, thể trọng của cô cũng nhẹ, căn bản sẽ không làm bị thương diễn viên khác nhưng Khương Nhan vẫn cẩn thận kiểm soát lực đạo, dường nhưng dừng lại không bao lâu thì dời bước đứng lên trống.
Lúc này diễn viên quần chúng rời đi, âm nhạc vang lên, Khương Nhan nhanh nhẹn nhảy múa trên trống, động tác xinh đẹp đa tình, sóng mắt quyến rũ câu người.
Vòng eo lắc nhẹ, ống tay dài tung bay trong gió, phía cuối được trang trí bằng những quả cầu nhỏ tinh xảo, theo từng động tác nhảy mà đánh lên trống, vang lên những tiếng trống êm ái.
Nghiêm Hoa căng thẳng nhìn sau màn hình, càng xem càng cảm thấy hối hận. Khương Nhan nhảy rất có cảm xúc, gần như giống với Phi Yến phiêu nhiên dục tiên thực sự của năm đó khi nhảy múa vậy, lần này nên trực tiếp quay luôn chứ không phải quay trước để xem hiệu quả.
Nghiêm Hoa sợ buổi chiều quay thực sự sẽ không có cảm giác hòa hợp tuyệt đối của điệu múa Triệu Phi Yến này, có rất nhiều cảnh chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Động tác sau cùng Khương Nhan nên di chuyển người từ trống to cố định sang trống nhỏ sau đó thực hiện động tác như đang cưỡi ngựa để kết thúc cảnh quay.
Lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng vừa vặn, địa điểm quay phim ở ngoài trời, vị trí của Khương Nhan cao hơn mọi người một chút, từ trên cao nhìn ra xa được.
Lúc cô đang định bước về phía trống nhỏ thì đột nhiên Khương Nhan quay ngắt người, trực tiếp lướt qua động tác kia mà kết thúc điệu múa ở trên trống to.
Khương Nhan đột nhiên sửa đổi động tác khiến cả đoàn làm phim đều không nghĩ ra là làm sao.
Khương Nhan đứng ở trên trống, không xuống dưới mà nhìn hai mặt trống nhỏ, vừa nãy nhờ có ánh mặt trời soi sáng phía trên nên cô chắc chắn nhìn thấy một lớp nước bóng loáng ở trên.
Bị người khác thoa gì đó lên?
Bình thường Khương Nhan đều đối xử với mọi người ôn hòa, đột nhiên đang quay phim mà lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy là lần đầu tiên, mọi người cũng không nhịn được mà nhìn theo ánh mắt của cô vào hai mặt trống.
Chỉ liếc mắt qua là thấy ngay, phía trên bị người khác thoa gì đó, thoạt nhìn như là dầu, mặt trống là vật liệu đặc biệt, nếu lúc đang nhảy không biết rõ tình hình mà giẫm lên bị té là điều hiển nhiên.
Về phần hành động này do người khác cố ý hay do vô ý thì mọi người trong đoàn đều không rõ ràng, nhưng trong lòng Khương Nhan đại khái có một chút hoài nghi.
Chỉ là cô thực sự không nghĩ tới người này sẽ dùng cách ngây thơ như vậy, chẳng trách lại chỉ có thể dựa vào cách ôm đùi, dựa vào đây có thể thấy vừa không có thực lực lại không có đầu óc, chuyện này không cần tra cũng biết được là người nào.
Hôm qua Khương Nhan vì luyện tập nên trở về muộn, cô còn nhớ lúc cô đi về rồi Tô Lục mới rời đi, không biết cô ta bận việc gì, hiện tại xem ra lúc đó cô ta đang bận “chế tạo” vật phẩm nhỉ.
Vốn dĩ Khương Nhan muốn để lại cho cô ta một chút mặt mũi, đầu tiên có thể là do cô ta hiểu lầm cô nhưng sau cứ dây dưa mãi không tha, bây giờ còn trực tiếp ra chiêu như vậy thì đừng hòng giữ lại mặt mũi.
“Tôi nghĩ chuyện này đoàn làm phim nên cho tôi một câu trả lời đúng không?” Khương Nhan đi xuống, chỉ vào một bãi dầu trên mặt trống nhỏ, đầu ngón tay nhẹ nhàng di lên, trơn trượt.
Khương Nhan không chỉ mặt gọi tên nhưng đạo diễn sẽ thay cô kiểm tra không phải sao? Có một số sự việc, Nghiêm Hoa tra ra so với chính bản thân cô nói ra sẽ khiến mọi người tin phục nhiều hơn, và cũng nghiêm trọng hơn nhiều.
Liên quan đến vấn đề an toàn của diễn viên, tất nhiên Nghiêm Hoa coi trọng trăm phần nghìn, ngay lập tức gọi nhân viên phụ trách tới.
Khương Nhan giả bộ lơ đãng nhìn về phía bên Tô Lục một cái, cô ta lạnh nhạt đứng sau đám người chỉ là sắc mặt có chút khó coi, là bởi vì bản thân cô không té từ trên trống xuống?
Nhân viên phụ trách đạo cụ là một người khoảng chừng bốn mươi tuổi, sau khi hiểu rõ ngọn ngành của sự việc và xem xét lại đạo cụ, anh ta nói rõ ràng đêm qua lúc cất đạo cụ vào đều bình thường, không thể nào là do bọn họ quản lý không tốt được.
Nếu có sai sót trong phương diện quản lý thì có thể giải thích, nhưng lần này lại khó khăn hơn, phòng đạo cụ không có camera giám sát nên căn bản là nhìn không ra ai là người động tay động chân, lại nói làm gì có ai trong đoàn lại tự hại đến độ kéo dài thời gian quay phim như vậy.
Khương Nhan hiểu rõ, nhìn sắc mặt hơi đắc ý của Tô Lục liên biết cô ta đã sớm giữ lại đường lui cho mình, hiểu rõ chỗ nào không có camera giám sát, hừm, cũng không ngu lắm.
Nhưng vẫn là đồ ngu ngốc mà thôi.
“Cũng chưa xảy ra chuyện lớn gì, có thể là sự cố bất ngờ, không bằng chúng ta quay phim trước cho kịp tiến độ…”
Trong mắt đạo diễn tất nhiên là không có việc gì lớn.
Nghiêm Hoa còn chưa dứt lời, Khương Nhan trực tiếp gọi An Hạ tới, kêu cô ấy đến dọn dẹp, đồng thời chụp hình lại chiếc trống đầy dầu trên mặt.
“Đoàn làm phim không thể đảm bảo an toàn cho cá nhân tôi trong quá trình quay phim nên tôi xin phép tạm dừng quay trong khoảng thời gian này, khi nào có kết quả, triệt để đảm bảo an toàn thì tôi sẽ trở lại.”
Khương Nhan nói xong câu này quả nhiên không dưng flaij, trực tiếp lôi An Hạ trở về khách sạn, để lại những khuôn mặt ngơ ngác của cả đoàn.
Nếu Tô Lục cảm thấy bản thân mình làm việc trơn tru không có kẽ hở vậy thì coi như cô giúp cô ta một tay, không có video giám sát, nhưng kiểu gì cũng có người tra được thứ được thoa trên mặt trống là gì được mua ở đâu và ai là người mua.
Chờ đến khi tra được sự việc do Tô Lục, sự tình nhất định sẽ vô cùng thú vị, ngồi trong xe, Khương Nhan che miệng cười, tâm trạng đột nhiên trở lên hào hứng hẳn.
An Hạ cẩn thận từng li từng tí một lái xe, thỉnh thoảng nhìn nét mặt Khương Nhan cười trên nỗi đau của người khác trong lòng rất không hiểu, dường như nhìn kiểu gì cũng thấy cô rất vui vẻ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi
Chương 57
Chương 57