Bàn tay của Lâm Liên Kiều nổi rõ từng đường gân, nắm siết vào Thẩm Dịch Nhiên càng lúc càng chặt, đến mức anh ta cảm thấy kỳ quái mà quay người lại nhìn.
Ánh mắt bất chợt hiện lên còn kinh ngạc hơn lúc biết Sở Quân Huân là hôn phu của Sở Quân Bội Nhi, ánh nhìn cũng ngay tức thì phát hiện ra dưới chân cô, nước mắt đã tạo thành vũng, anh ta lập tức chau mày.
"Sao mới đó mà đã thành ra thế này, cô không khỏe ở đâu sao?"
Trong đầu Lâm Liên Kiều không thể nghĩ thêm được gì nữa, cô liền gật đầu, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, không muốn để ai thấy bộ dạng khó nhìn của mình ngay lúc này.
Sức kìm nén của cô không phải là vô hạn, cảm xúc chất chứa trong lòng sắp vỡ bung ra hết rồi.
"Được rồi, tôi đưa cô về phòng vậy."
Thẩm Dịch Nhiên nói rồi liền ôm chặt lấy vai cô, xoay người cô lại, âm thầm đưa cô rời khỏi.
Anh ta trước khi rời đi, còn quay lầu đưa ánh mắt liếc nhìn Sở Quân Huân một cách kỳ lạ.
Mà đứng ở nơi cao kia, Sở Quân Huân trong một khoảnh khắc đúng lúc lại vô tình va trúng ánh mắt sắc bén đó, khuôn mặt đang cố gượng cười ngay tức khắc tối sầm, nhưng thứ làm anh phân tâm lại không phải là ánh mắt của Thẩm Dịch Nhiên.
"Người đi bên cạnh Thẩm Dịch Nhiên… không thể nào?"
Dáng người đó, Sở Quân Huân chắc chắn không thể lầm lẫn vào đâu được.
Bàn tay anh vô thức gồng nắm chặt, trong lòng hiện lên một xúc cảm mãnh liệt muốn tuôn trào, chân bất giác di chuyển nhưng nhanh chóng khựng lại do dự.
Nếu phán đoán của anh là đúng, thì không thể để cho Sở Quân Bội Nhi phát giác được, sát thủ ở Thiên thành chỉ là một đội nhỏ trong một tổ chức lớn mà thôi, anh không thể nóng vội mà hành động theo cảm tính.
"Anh, có chuyện gì mà ngơ ngẩn người ra vậy?"
Sở Quân Bội Nhi ngước mắt vờ hỏi, anh lấy lại bình tĩnh, đưa tay ra khoác eo cô ta, cố ý lấy thân mình che chắn, hạn chế tầm nhìn của cô ta ở hướng Thẩm Dịch Nhiên vừa đi, đồng thời vội đáp.
"Không có, chúng ta đứng chào thế này là đủ rồi, xuống chỗ Thủ tướng đi."
Sở Quân Bội Nhi tươi cười gật đầu, nhưng đầu óc của cô ta không ngốc đến mức không nhận ra anh có biểu hiện kỳ lạ.
Vừa đi xuống, cô ta vừa nói nhỏ, người khác không nghe được còn nghĩ họ đang nói chuyện mùi mẫn, ân ái với nhau.
"Sở Quân Huân, giờ phút này chúng ta đứng đây, thì lửa ở Lâm gia có lẽ đã thắp sáng một vùng trời rồi, Lâm Liên Kiều cũng sẽ sớm chui đầu ra thôi, anh vẫn chưa tìm thấy cô ta mà, đúng chứ? Vậy nên anh đừng mơ ấp ủ âm mưu gì, nếu không, ngày cô ta xuất hiện, cũng là ngày giỗ của cô ta."
Gương mặt của Sở Quân Bội Nhi vẫn nở ra một nụ cười tươi rói, chỉ có Sở Quân Huân mới biết, tận sâu bên trong nụ cười đó là sự thâm hiểm đến mức nào.
Nếu vừa rồi không phải anh nhìn thấy dáng người quen thuộc đi cùng Thẩm Dịch Nhiên, thì anh đã không nhẫn nhịn mà ngay lập tức bóp chết cô ta rồi.
Buổi lễ đính hôn vẫn diễn ra trong bầu không khí ai nấy cũng gượng gạo.
Sau buổi lễ này, chắc chắn sẽ có nhiều điều bàn tán.
Người vui nhất trong ngày hôm nay có lẽ là Sở Quân Bội Nhi.
Cô ta nhìn chiếc nhẫn đính đầy đá quý lấp lánh ở ngón áp út do chính tay Sở Quân Huân đeo trong buổi lễ mà miệng không ngừng cười được.
Nhưng dù trong tâm trạng đang hưng phấn, cô ta cũng không quên gọi cho người ở Thiên thành, để "hỏi thăm" tình hình Lâm gia.
"Tiểu thư, cô đột nhiên thay đổi ý định, muốn đốt Lâm gia vào đúng ngày đính hôn của cô, nhưng hôm nay Thiên thành tuyết lớn, ngọn lửa không được dữ dội như mong đợi."
Sở Quân Bội Nhi nghe xong không có vẻ nóng nảy mà quát mắng như mọi khi, gương mặt cô ta vẫn vui vẻ, vừa săm soi bàn tay đeo nhẫn vừa dửng dưng đáp lại.
"Tôi chỉ cần biết kết quả, người của Lâm gia đã chết hết chưa?"
"Vẫn chưa có ai chết, nhưng đa số đều bị thương đã được đưa đến bệnh viện.
Nếu tiểu thư muốn đám người đó chết hết thì chi bằng để chúng tôi trực tiếp hạ thủ cho nhanh."
Người đàn ông giọng khàn đặc trả lời cô ta một cách máu lạnh.
Cô ta bỗng nhiên lại cười lên, ánh mắt lóe màu âm u có chút tàn độc.
"Không cần, việc còn lại của các người là phải sớm tìm được Lâm Liên Kiều, lần này phải bắt nhốt cô ta thật kỹ, các người phải nói là người của Sở Quân Huân, tra tấn cô ta cũng được chỉ cần không để cô ta chết thôi."
"Được, nếu không còn gì thì tôi gác máy đây."
Người đàn ông nói xong liền dập máy dứt khoát, Sở Quân Bội Nhi đột nhiên giang tay cười sang sảng, tiếng cười lớn trong đêm khiến một vài người làm đi ngang qua nghe thấy cũng phải rùng mình.
"Tiểu thư bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại…"
"Suỵt, ngày đính hôn ai mà chẳng vui chứ, chắc tiểu thư vui hơn người bình thường thôi, chúng ta đừng để ý.
Đi nhanh đi."
Thời gian trôi nhanh dần về đêm, dưới những ngọn đèn sáng đã vắng bóng người, những căn phòng cũng nối tiếp nhau tắt đèn để chìm vào không gian yên ắng tịch mịch.
Sau một buổi tiệc đầy những loại rượu thượng hạng và thức ăn ngon, giờ này là lúc mọi người đã đi sâu vào những giấc mộng đẹp.
Ở phòng của Thẩm Dịch Nhiên, cũng giống như đa số những căn phòng khác, căn phòng này cũng đã tắt đèn, nhưng ngọn đèn ngủ màu vàng cam vẫn còn bật sáng một góc phòng, người vẫn còn thức nhưng không ai nói ra một lời nào.
Lâm Liên Kiều ngồi cuộn người ôm gối trên chiếc sofa, cô đã ngồi ở tư thế này từ lúc mới trở về phòng.
Không ăn, không uống, cũng không nói một lời nào, trông không khác gì một hòn đá vô tri.
Đầu cô cứ cúi gục xuống như thế, chẳng biết mặt mũi đã khóc thành bộ dạng nào rồi, nhưng những tiếng khóc không đến mức dữ dội như muốn gào thét, cô giống như vẫn đang cố kiềm lại, chỉ phát ra những tiếng nấc nhỏ nhưng nghẹn ngào đến đau lòng.
Đến thời điểm này, cánh vai cô đã không còn run nữa, nước mắt khóc mãi rồi cũng cạn, tâm trạng rối bời cũng đã bình ổn trở lại.
Cô nhẹ nhàng thả hai chân đã tê cứng xuống, đầu rốt cuộc cũng chịu ngẩng lên, tay bất giác đưa lên lau nước mắt thì lại nhận ra nó đã khô từ lúc nào rồi.
Khuôn mặt cô hiện lên cứng cỏi nhưng vô hồn, bộ dạng đã không lộ vẻ lụy tình yếu đuối nữa.
"Bình thường lại rồi sao? Bây giờ có thể nói chuyện được chưa?"
Thẩm Dịch Nhiên ngồi đối diện, cúc áo phanh ra hơn một nửa, anh ta ngồi bắt chéo chân trên giường, nhấm nháp ly rượu vang.
Quan sát cô đã lâu, cũng rất chịu khó nhẫn nại, bây giờ anh ta mới mở miệng lên tiếng.
Sau cả một ngày không nói chuyện, giọng của Lâm Liên Kiều có chút khàn đáp lại.
"Anh muốn biết điều gì?"
Thẩm Dịch Nhiên uống nốt phần rượu còn lại trong ly, đặt ly rượu rỗng xuống cạch một cái, anh ta hỏi.
"Chậu hoa mà cô tự tin nói tôi không đập được, không phải là tên yếu đuối đi cùng cô kia, mà là Sở Quân Huân, đúng chứ?"
Đôi mắt cô có chút động thái cau nhẹ.
"Sao anh biết?"
Câu hỏi ngược của cô làm Thẩm Dịch Nhiên dám chắc suy đoán của mình quả thật không sai, anh ta cười hắc ra một cái, rồi lại thở dài.
"Bây giờ tôi biết cái tính gan to tày trời của cô là bắt nguồn từ đâu rồi, chắc đều là do cái tên ngang tàn đó dạy.
Nhưng bây giờ hắn ta sắp thành con rể của Thủ tướng rồi, lễ đính hôn cũng đã hoàn tất.
Cô định làm gì?"
Thẩm Dịch Nhiên nhếch môi cười có chút hứng thú.
Dù gia đình có bề thế đến mức nào thì cũng không dám động đến dù chỉ là một người hầu của phủ Thủ tướng, anh ta rất tò mò muốn biết quyết định của cô.
Lâm Liên Kiều chống tay đứng dậy, chân vẫn còn tê tê, từng bước đi như có quả tạ gông vào chân, rất nặng nề.
Trước sự háo hức muốn nghe câu trả lời của anh ta, cô lại đáp nhanh hai từ lạc quẻ.
"Đi tắm."
Trong hoàn cảnh nào cô cũng biết cách làm Thẩm Dịch Nhiên tức đến đen mặt, anh ta cố nuốt cơn tấm tức, mà đè giọng nhanh hỏi tiếp.
"Sau đó?"
Cô không đáp, nét mặt một vẻ vô cảm bước vào phòng tắm đóng sầm cửa lại, khoá chặt..