Minh Hạ ra đến cửa thì gặp chú Đằng, cô gật đầu với ông ấy một cái coi như chào hỏi rồi tung tăng chạy xuống lầu.
Chú Đằng nhìn theo bóng lưng của cô rồi lại nhìn cậu chủ nhà mình bình tĩnh báo tin tức mà mình vừa tìm hiểu được cho hắn.
- Cậu chủ, cô gái này tên Lâm Nguyệt Hà, nhưng đây là tên giả do nhà họ Lâm làm cho khi tìm được cô ấy ở một bệnh viên tư nhân ở Mỹ trong tình trạng mất ký ức, ngoài ra không có tin tức gì đáng chú ý nữa.
- Chỉ vậy thôi sao?
Con người không thể không có quá khứ được, cho dù bị mất ký ức thì cũng phải có chút manh mối gì đó chứ không phải như bây giờ, đến cái tên cũng là giả.
Chuyện này không hợp lý chút nào.
Mà một người có thể che giấu tin tức của người khác giỏi như vậy có hai khả năng, hoặc là có người chống lưng mạnh, hoặc là tư liệu của cô đã bị xóa sạch.
Trong thế giới của hắn, có rất nhiều người chết rồi bỗng nhiên quay về với một cái tên mới, một thân phận mới cũng có không phải chuyện gì quá hiếm lạ.
Nhưng càng như vậy lại càng chứng tỏ cô gái này có thân phận không đơn giản.
Thậm chí trong một khoảnh khắc hắn còn nghĩ là cô bé đó trở về rồi.
Nhưng chuyện này sao có thể?
Năm đó tận tay hắn ôm thi thể đã lạnh ngắt của cô đặt vào quan tài, tự mình chôn cất cho cô, còn trông chừng ở đó suốt bảy ngày nên không thể có chuyện cô bé đó khởi tử hồi sinh trở về được.
Chú Đằng cũng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng ngoài trừ tư liệu giả mà nhà họ Lâm làm cho cô ra ông thật sự không tìm được bất kỳ tin tức liên quan nào đến cô nữa.
- Vâng.
Tạm thời chỉ có vậy.
Hoàng Đông nghe vậy cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa mà chuyển chủ đề.
- Đã bắt được nội gián chưa?
Hành trình của hắn chỉ có vài người biết, thế nhưng hắn vẫn bị tấn công chứng tỏ trong người của hắn có nội gián, còn là một người rất thân cận nữa.
Chú Đằng lập tức đổi thành hình thức tinh anh, nghiêm túc báo cáo.
- Đã bắt được rồi, nhưng chưa tra được gì thì hắn đã tự sát.
Tôi nghi ngờ vẫn có người đứng sau chỉ đạo hắn.
Kẻ tình nghi có rất nhiều, muốn tra ra kẻ chủ mưu không phải là chuyện một sớm một chiều là làm xong.
Hoàng Đông mệt mỏi xoa mi tâm.
- Tôi biết rồi, chú ra ngoài trước đi.
- Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi xử lý mấy việc còn lại.
Chú Đằng lập tức cúi người rồi đi ra ngoài, ông không hỏi lý do vì sao cậu chủ lại cho vị tiểu thư kia ra ngoài, dù sao thân phận của cô cũng là một ẩn số, nếu không điều tra được thì thả cô ra để cô tự lộ đuôi nhỏ của mình cũng là một cách hiệu quả.
Minh Hạ nào biết bản thân đã trở thành nhân vật bí ẩn thuộc diện cần đặc biệt chú ý của Hoàng Đông và chú Đằng, bây giờ cô đang gặp một vấn đề rất oái ăm đó là vì trong tủ đồ chỉ có đồ bộ nên cô cứ thế mặc nó đến trung tâm thương mại.
Cũng vì thế mà cô đã ngồi ở trong xe mười lăm phút rồi, vệ sĩ cũng rất kiên nhẫn ngồi bên cạnh cô không hề phàn nàn nửa lời, nhưng bọn họ càng như vậy cô lại càng cảm thấy không tự nhiên, cuối cùng vẫn đánh liều đi xuống.
Kệ đi, đến phản diện đại nhân cô còn dám mặc nó lượn đi lượn lại vài vòng thì sợ gì ánh mắt của mấy người ngoài kia.
Minh Hạ mang theo suy nghĩ này mà ngập tràn tự tin xuống xe, nhưng cô còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng ai đó gọi nữ chính.
- Hạnh Dung!
Tưởng là nữ chính cũng ở đây, cô lập tức quay sang nhìn ngó xung quanh tìm kiếm, lúc này ba cô gái trẻ đột nhiên đi tới chỗ cô, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
- Đúng là cậu rồi.
Ban nãy thấy cậu đứng ở đây mãi không chịu vào mình còn tưởng nhìn nhầm, nhưng mà...!
Bọn họ nhìn bộ đồ trên người cô một lượt, trong ánh mắt thể hiện sự ghét bỏ lẫn mỉa mai.
Tuy bọn họ không nói ra nhưng Minh Hạ vẫn hiểu, cô lập tức đính chính.
- Tôi không phải Hạnh Dung.
Trong nguyên tác nguyên chủ sống ở quê nên tính cách nhút nhát, dáng vẻ sợ này sợ nọ, sau khi bị tai nạn rồi mất trí nhớ thì càng khép kín hơn, lại thêm cô gả thay chị gái mình nên nhà họ Lâm không dám giới thiệu cô cho mọi người biết sợ nhà họ Mạc nghi ngờ, mọi người vì vậy cũng cho rằng nhà họ Lâm chỉ có một cô con gái là Hạnh Dung, cho nên câu phủ nhận của cô chẳng có chút giá trị nào với ba cô gái kia, nhất là cô gái mặc váy trắng.
- Hạnh Dung này, tớ biết dạo này nhà cậu gặp khó khăn nhưng không ngờ lại khó khăn đến mức cậu phải mặc đồ rẻ tiền này ra đường.
Cậu không sợ hình tượng sụp đổ à?
Dạo gần đây lan truyền tin đồn nhà họ Lâm gặp khó khăn về tài chính và có nguy cơ bị phá sản, nhà họ Lâm vì vậy mới nhịn đau gả con gái cho cậu tư nhà họ Mạc để cứu vãn cục diện, nhưng nhìn tình hình này có vẻ cô sống ở nhà họ Mạc không tốt lắm.
Lại nói Lâm Hạnh Dung là một nữ diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí nên việc giữ hình tượng vô cùng quan trọng với một người diễn viên, vậy mà bây giờ cô lại dám mặc đồ bộ ra đường, nếu không phải tận mắt nhìn thấy cô ta cũng không dám tin Lâm Hạnh Dung cao không với tới lại có ngày nhếch nhác như vậy.
- ...!
Minh Hạ cảm thấy vô cùng đồng tình với mấy cô gái này, trong lòng cảm thấy nhà họ Lâm quá keo kiệt, đã bắt con gái người ta gả thay rồi còn tiếc mấy bộ quần áo với cô.
Nhưng đồng tình là một chuyện, chuyện cô ta chê cô vẫn phải tính sổ.
Dám chê cô, cô cho mấy người biết tay.
Khi cô đang định làm một trận sống mái với mấy cô gái này thì hệ thống chết bầm đột nhiên lên tiếng phá đám.
[Nhiệm vụ phụ số 1: Hãm hại nữ chính Lâm Hạnh Dung.
Phần thưởng: một mảnh thân phận của nguyên chủ Lâm Nguyệt Hà.]
Minh Hạ ngây ra, mãi một lúc sau mới phản ứng lại.
"Hệ thống, mày phát nhầm nhiệm vụ à?"
Nữ chính Lâm Hạnh Dung thuộc kiểu ngốc bạch ngọt điển hình chưa từng biết hại người là gì nhưng lại thích bon chen vào giới giải trí, may mà có nam chính chống lưng, không với cái tính cách ngây thơ, dễ tin người kia của cô ta không biết đã bị lừa bao nhiêu lần nữa.
Tuy cô không thích tính cách của cô ta, nhưng cô ta cũng chưa từng hại ai bao giờ nên không muốn xuống tay với cô ta cho lắm.
Nhưng phần thưởng là một mảnh thân phận của nguyên chủ đó.
Minh Hạ cũng không tin nguyên chủ là con gái nhà họ Lâm, nhưng vì nguyên chủ không có ký ức về quá khứ của mình lại thêm cô bị Hoàng Đông giám sát nên không đi điều tra được, thành thử phần thưởng của hệ thống quả thật rất có sức hấp dẫn với cô.
Có điều đối đầu với nữ chính tức là vả mặt nam chính, cô...vẫn có chút e dè.
[Nhiệm vụ phụ số 1: Hãm hại nữ chính Lâm Hạnh Dung.
Phần thưởng: một mảnh thân phận của nguyên chủ Lâm Nguyệt Hà.]
"..."
Lại cái trò này, không đồng ý con hàng này sẽ lặp đi lặp lại đến tận khi cô sợ mới thôi.
Minh Hạ dở khóc dở cười thoả hiệp.
"Tao sợ mày rồi đấy."
Cô gái mặc váy trắng thấy cô cứ im lặng không đáp lại được đà lấn tới, cô ta hào phóng lấy từ trong túi ra một tấm thẻ tín dụng thông thường.
- Nếu cậu không đủ tiền cũng không sao, tôi có tấm thẻ chưa dùng đến, có thể cho cậu mượn đấy.
Minh Hạ còn chưa kịp trả lời, vệ sĩ bỗng đi tới đưa túi cho cô.
- Mợ chủ, cô để quên túi ở trong xe rồi.
Cũng không biết vô tình hay cố ý mà cậu ta làm rơi túi đồ khiến tấm thẻ đen và hai tấm thẻ bạch kim rơi ra.
- ...!
Ở thế giới thực Minh Hạ cũng là một cô tiểu thư nhà giàu chính hiệu, cũng từng cầm trong tay nhiều loại thẻ tín dụng cao cấp nên lúc nhìn thấy ba tấm thẻ kia, vẻ mặt của cô không có nhiều biến hóa, chỉ cảm thấy cạn lời với tên vệ sĩ kia.
Muốn làm màu cũng đừng lộ liễu như vậy chứ? Còn nữa Mạc Hoàng Đông nhét thêm hai tấm thẻ bạch kim kia vào túi cô từ lúc nào vậy?
Trái ngược với thái độ điềm tĩnh của cô, ba cô gái phía đối diện lại trợn mắt há hốc mồm vì kinh ngạc, một cô không nhịn được cảm thán.
- Đều là thẻ bạch kim và thẻ đen sao? Trời ạ, đời này tớ cũng chưa từng được sở hữu nhiều thẻ đến mức này.
Cô gái kia vừa dứt lời, không khí đột nhiên yên tĩnh trở lại, một cảm giác kỳ lạ từ từ len lỏi quanh mấy cô gái kia, nhất là cô gái mặc váy trắng, cô ta cảm giác giờ má mình đau rát kinh khủng, thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống cho rồi.
Thẻ đen nhà cô ta cũng có, nhưng chỉ mình ba cô ta được dùng, những thành viên còn lại đều dùng thẻ tín dụng bình thường, thẻ vàng là loại xa xỉ nhất với cô ta, thế mà cô gái này lại có tới hai tấm thẻ bạch kim và một tấm thẻ đen, đúng kiểu người lần chẳng ra kẻ dùng không hết.
- Hạnh Dung, nhà cậu thật sự sắp phá sản thật à?
Có cô gái không nhịn được hỏi cô, ánh mắt nhìn chiếc thẻ trên tay cô lấp la lấp lánh.
Minh Hạ lập tức cất thẻ đi, bình tĩnh đính chính lại lần nữa.
- Tôi không phải Lâm Hạnh Dung.
Cái cô muốn là vả mặt Hạnh Dung chứ không phải giúp cô ta vả mặt mấy cô gái này.
Cô gái váy trắng thẹn quá hoá giận, tức tối nói.
- Hạnh Dung, cậu cật lực phủ nhận thân phận của mình làm gì? Hay là vì nguồn gốc của mấy tấm thẻ kia không trong sạch nên cậu mới phải giấu giếm bọn tớ?
- Đúng đó, tớ nghe nói nhà họ Lâm sắp phá sản rồi mà? Hạnh Dung, cậu nói thật với bọn tớ, có phải cậu được ai đó bao nuôi đúng không? Nói đi, là lão già nào vậy?
Mấy cô gái kia càng nói càng quá đáng, Minh Hạ lập tức quay lại nói với người vệ sĩ đứng phía sau mình.
- Anh bảo bọn họ im miệng lại đi.
- Vâng, mợ chủ.
Tuy mợ chủ bị ép gả vào đây nhưng cô vẫn là mợ chủ của bọn họ, cũng là bộ mặt của cậu chủ nhà bọn họ.
Mấy người này nói xấu cô có khác nào đánh vào mặt cậu chủ đâu, thế nên Minh Hạ vừa nói xong mấy cô gái kia liền ăn đủ, mọi người ở bên ngoài nhìn vào cũng không dám nói gì, chủ yếu là khí thế của mấy người kia lớn quá, bọn họ sợ vào can rồi lại rước hoạ vào người thì khổ.
- Lâm Hạnh Dung, cô dám cho người đánh tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu.
- Ờ.
Minh Hạ thản nhiên đẩy toàn bộ giá trị thù hận của mấy người kia lên đầu nữ chính, đoạn cô nhìn thanh tiến độ trước mặt, thấy nó chả nhích lên tẹo nào thì khóc ròng.
Lẽ nào như thế vẫn chưa đủ đô sao? Còn phải hại thêm à?
[Mấy người này chỉ có thể khiến nữ chính gặp chút khó khăn chứ chưa đủ làm cô ta gục hắn.
Ký chủ, cô cần phải quyết liệt hơn nữa.]
"..." Được thôi.
Ba đời nhà Minh Hạ đều có người làm trong quân đội, tính tình ai cũng cương trực, cứng rắn, thế nhưng đến đời cô và anh trai cô thì có dấu hiệu sụp đổ.
Một thằng lưu manh ngả ngớn, suốt ngày quậy cho quân doanh gà bay chó sủa, đứa còn lại đỡ hơn nhưng cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, chỉ cần đạt được mục đích cô sẽ không từ thủ đoạn, đương nhiên ngoại trừ giết người phóng hoả, trộm cắp hay mấy chuyện phạm pháp ra..