Nghe đến tên Mạc Hoàng Dũng, Minh Hạ lập tức trở nên căng thẳng, cô tò mò hỏi.
- Ông ta muốn tìm cái gì vậy?
- Một cuốn băng ghi âm ở chỗ Lâm Triều.
Lâm Triều bị bắt vì tình nghi giết người, theo lẽ thường nếu không có đủ bằng chứng bên cảnh sát sẽ thả người sau hai mươi tư giờ, nhưng bây giờ đã qua một ngày rồi người vẫn chưa thấy đâu, có khả năng là có người cố ý không để ông ta ra ngoài rồi.
Mới đầu cô cũng không rõ là ai nhưng bây giờ thì cô hiểu rồi.
Xem ra Lâm Triều biết được bí mật gì đó của Mạc Hoàng Dũng và dùng nó để uy hiếp ông ấy, nếu không tại sao ông cụ lại ép cháu mình cưới Hạnh Dung vào cửa dù quan hệ hai nhà không tốt, thậm chí khi sự thật về hai Lâm Hạnh Dung được phơi bày, ông cụ không chỉ không tức giận mà còn bênh vực ông ta.
Mơ hồ bằng này lâu cô cuối cùng cũng tìm được đường đi, lập tức nói với Phong.
- Thế anh với em chia nhau ra tìm đi, ai tìm được trước thì báo với người còn lại.
Mạnh Đạt chết rồi, cô chỉ có thể tìm manh mối trên người ông bố này của nguyên chủ và hai ông cháu nhà họ Mạc thôi.
Việt Phong gật đầu, không quên dặn dò cô.
- Nhớ cẩn thận.
- Ừ.
Nói xong hai người tách ra bắt đầu tìm kiếm các ngóc ngách khác trong nhà, Minh Hạ tìm rồi tìm, không hiểu sao càng đi càng thấy quen quen, đến lúc tỉnh ra mới biết bản thân đi đến nhà kho phía sau căn biệt thự từ lúc nào.
Căn nhà kho này bị bỏ hoang lâu năm, cỏ dại mọc cao bằng đầu gối, thế nhưng cô lại rất quen thuộc với nơi này.
Bởi vì đây là nơi Chu Kiều bị nhốt trước khi chết.
Lâm Triều gặp và yêu Chu Kiều trước, sau đó lại vì tiền tài danh vọng mà lấy cô em gái sinh đôi của bà là Chu Diệu Hoa, khiến bà đang từ chính thất bị đẩy xuống làm người thứ ba, thay em gái chịu tiếng xấu.
Ngay cả Lâm Nguyệt sinh trước Hạnh Dung một năm cũng bị khai gian giấy khai sinh xuống hai tuổi, thân là con dòng chính lại bị đối xử không bằng con chó trong nhà.
Chu Kiều không cam tâm để con gái chịu khổ nên tìm cách đưa cô ra ngoài nhưng bị Lâm Triều phát hiện nên nhốt bà ấy vào nhà kho và uy hiếp Lâm Nguyệt không tiết lộ chuyện này ra ngoài, chỉ cần ai giúp cô sẽ bị ông ta trừng phạt nên từ nhỏ Lâm Nguyệt đã không có bạn, cô cũng không dám tiếp cận bất kỳ ai mãi cho tới khi gặp Hoàng Đông.
Minh Hạ không nhớ vì sao nguyên chủ gặp được anh cũng không cố nhớ nữa, dù sao ký ức đã bị con mắm hệ thống xử lý rồi, cô có cố mấy cũng vô ích.
Đợi về nhà yêu cầu trung tâm khoá cổ nó lại sau cũng chưa muộn.
Hệ thống muốn nhịn nhưng nó sợ ký chủ nhà mình chơi thật nên nhắc nhở cô.
"Ký chủ, chúng ta là cộng sự đồng hành cùng nhau hơn hai thập kỷ, cô làm vậy tuyệt tình quá rồi đấy."
"Hai thập kỷ? Mày mơ à?"
Từ khi cô đến đây đến giờ mới có nửa năm thôi, lấy đâu là hai thập kỷ hả?
Hệ thống nín thinh không đáp nữa, Minh Hạ cho là nó nhục vì là hệ thống mà lại tính sai thời gian nên mới không dám lên tiếng, cô hừ lạnh một cái rồi thử đi về phía trước một bước, hệ thống hốt hoảng ngăn cô lại.
"Đừng lại gần đó."
Nó có thể ức chế ký ức của ký chủ trong phạm vi nhất định chứ không thể xoá bỏ hoàn toàn, nếu để cô nhớ ra, nỗ lực của nó sẽ trở nên công cốc.
Minh Hạ là kiểu người ghét ai sẽ luôn có xu hướng phản nghịch người đó, hệ thống càng cản cô lại càng thích làm.
"Mày bảo thì tao phải nghe à? Mơ đi."
Nói xong cô bước về phía trước một bước nữa, không gian xung quanh cũng theo đó thay đổi theo.
Vẫn là căn nhà kho trước mặt nhưng bầu trời không tối đen như vừa rồi mà cực kỳ trong xanh, thảm cỏ trước mặt được cắt tỉa gọn gàng, bên cạnh còn có một gốc cây chuông vàng, lúc này đang đúng mùa hoa nở rực rỡ nhất.
Bên dưới gốc cây, một cô bé đang cặm cụi lấy những cây gai hoa hồng găm trên người ra, vẻ mặt vô cảm.
Đây là Lâm Nguyệt năm mười tuổi.
Xung quanh không có người nhưng lại có tiếng nói.
"Ký chủ, Chu Kiều là nhân vật phụ trợ không có tác dụng trong kế hoạch của chúng ta, chúng ta không việc gì phải chú ý đến một nhân vật vô dụng như vậy."
Lâm Nguyệt lúc này mới có phản ứng, cô bật lại.
"Sao lại vô dụng? Bà ấy đã cứu tôi và bà ấy cũng là mẹ của thân thể này."
Ánh mắt cô không giống một đứa trẻ con mới mười tuổi, trong ánh mắt đều là sự không cam tâm, không khuất phục, thậm chí là cả sự hận thù.
Giọng nói kia chỉ hận rèn sắt không thành thép.
"Đúng là bà ấy đã cứu mạng cô, nhưng đó là nhiệm vụ và là mục đích để bà ấy xuất hiện ở thế giới này.
Hoàn thành xong nhiệm vụ, bà ấy đương nhiên sẽ phải biến mất."
Một cơn gió trùng hợp thổi qua khiến một bông hoa chuông vàng rơi xuống đầu Nguyệt, cô bé nhặt cánh hoa lên ngắm nghía rồi lại nhìn sang những bông hoa đã úa tàn ở bên cạnh, trong lòng càng cảm thấy không vui.
"Nhưng mục đích tôi xuất hiện ở đây không phải là thay đổi số phận bi thảm của nhân vật này sao?"
Giọng nói kia lại tuyệt vọng cất lên.
"Ký chủ của tôi ơi, nhiệm vụ của cô là thay đổi số phận của nhân vật Lâm Nguyệt thôi.
Bản hệ thống đúng là xui xẻo tám kiếp mới gặp phải người chơi cứng đầu như cô mà."
Lâm Nguyệt đang muốn bật lại, phía xa xa truyền đến tiếng bước chân, cô bé vội chạy ra sau gốc cây chuông vàng để trốn.
Cô mới nấp xong, Chu Diệu Hoa và một người hầu đi đến, bà ta nhìn ngó xung quanh rồi mới nhỏ một chất lỏng xuống đồ ăn, sau đó lại đưa nó cho người hầu gái.
- Sau này mỗi lần đưa cơm cho cô ta thì nhỏ một giọt.
Người hầu gái run rẩy không thôi, cô ta lắp bắp nói.
- Bà chủ, tôi sợ lắm...!
Ánh mắt Chu Diệu Hoa lướt qua tia âm hiểm, bà ta cười lạnh.
- Tôi nghe nói em trai cô đang lên năm nhất đại học đúng không, nếu cô giúp tôi, tôi đảm bảo tương lai hai chị em không phải lo cơm áo gạo tiền.
Nhưng nếu cô từ chối, kết cục của cô sẽ giống như Chu Kiều, lựa chọn thế nào cô biết rồi chứ?
Hầu gái run rẩy nhận lấy lọ dung dịch kia, mặt tái ngắt.
Qua một lúc cô ta khôi phục vẻ mặt bình thường nhanh chóng đi đến nhà kho, Lâm Nguyệt yên lặng nấp ở một góc, đợi cô ta đi rồi cô mới chạy đến nhà kho hất khay cơm đi đồng thời nói với người ở trong đó.
"Đồ ăn này bị bẩn rồi, mẹ đừng ăn."
Nhờ Lâm Nguyệt, Minh Hạ cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của Chu Kiều.
Bà ấy là người phụ nữ rất đẹp, cho dù đang trong tình cảnh nhếch nhác cũng không giảm đi khí chất và vẻ đẹp trên người bà ấy.
Hơn nữa cô còn phát hiện ra nguyên chủ giống như đúc từ một khuôn với bà ấy, hoàn toàn không có nét nào giống Lâm Triều.
Chu Kiều không vì hành động của Lâm Nguyệt mà tức giận, bà cầm lấy cánh tay đang rỉ máu của cô, đỏ mắt hỏi.
"Lâm Nguyệt, vết thương trên tay con là sao vậy? Bọn họ lại đánh con sao?"
Bé con lập tức giải thích.
"Con bị ngã thôi, không phải bị họ đánh, mẹ cũng biết tính con vụng về mà."
Nói rồi cô lục lọi trong túi ra một viên kẹo dẻo đưa cho bà ấy.
"Mẹ ăn cái này trước, lát nữa con sẽ lấy cho mẹ thứ khác ngon hơn."
Chu Kiều rơm rớm nước mắt, bà cầm lấy tay cô gần như khẩn cầu.
"Lâm Nguyệt, con đừng quan tâm đến mẹ nữa.
Chạy đi con, hãy chạy đến bất cứ nơi nào con muốn."
Đừng vì bà mà ở lại địa ngục này.
Chu Kiều vẫn luôn biết con gái bà rất tài giỏi, cô thừa sức thoát khỏi nơi này, chỉ là vì bà nên cô tình nguyện bị giam cầm ở lại đây.
Lâm Nguyệt lập tức lắc đầu, kiên định nói.
"Con sẽ không đi đâu cả."
Bà ấy cứu mạng cô, cô nhất định phải trả ơn bà ấy.
"Nguyệt..."
Thái độ của cô cực kỳ kiên quyết, có đôi lúc Chu Kiều giá như bản thân có thể chết đi để giải thoát cho con gái, cho chính bản thân mình.
Nhưng bà không đành lòng để cô lại một mình, cũng không đành lòng để những người kia đạt được ý đồ của chúng.
Lâm Nguyệt cắt ngang lời bà.
"Mẹ đừng gọi cái tên này, con không thích nó."
Đây là cái tên Lâm Triều đặt cho cô, cái tên vốn rất đẹp, nhưng vì không thích người đặt nên cô cũng ghét luôn nó.
Thấy Chu Kiều sững sờ nhìn mình, cô lập tức giải thích.
"Cái tên này không may mắn, con muốn đổi cái tên khác hay hơn."
Trong mắt Chu Kiều, Lâm Nguyệt vẫn là một đứa trẻ con, bà cười hỏi.
"Vậy con thích cái tên nào? Có thể gợi ý cho mẹ không?"
Lâm Nguyệt chỉ chờ có thế, cô bé nhanh nhảu nói.
"Sau này mẹ gọi con là Minh Hạ đi, con thích cái tên này hơn."
Chu Kiều mỉm cười.
"Được, vậy sau này mẹ sẽ gọi con là Minh Hạ."
- Có chắc chắn năm đó con khốn kia chỉ sinh một đứa không?
Một giọng nói cay nghiệt vang lên từ phía sau kéo Minh Hạ từ hồi ức trở về, cô lập tức ngồi sụp xuống nấp sau bụi cỏ.
Cô vừa trốn xong, Chu Diệu Hoa từ một bên khác đi tới, tiếp tục nói qua điện thoại.
- Thế Lâm Nguyệt Hà từ đâu chui ra? Không lẽ từ tảng đá chui ra chắc?
Chu Diệu Hoa và Chu Kiều là chị em sinh đôi lại đồng thời có con với Lâm Triều nên khuôn mặt của con gái họ mới giống nhau như thế, nhưng năm đó Chu Diệu Hoa cũng chỉ sinh một đứa con duy nhất là Hạnh Dung, cho nên Lâm Nguyệt Hà này từ đâu chui ra vậy?
- ...!
- Không phải, Lâm Triều xác nhận rồi, bản giám định kia là thật.
Bởi vì là thật nên bà ta mới thấp thỏm không yên.
Quan trọng nhất là Lâm Nguyệt Hà quá giống Chu Kiều khiến bà ta luôn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy cô.
- Đi điều tra đi, tao muốn có kết quả sớm nhất có thể.
Chu Diệu Hoa vừa tắt máy lại gọi cho một người khác, thái độ thay đổi hoàn toàn.
- Đã tìm thấy rồi, cuộn ghi âm đang ở chỗ tôi.
- ...!
- Tôi đã xác nhận rồi, cậu cứ yên tâm đi.
- ...!
- Cậu Đức, hy vọng cậu giữ lời, bảo vệ tôi và Hạnh Dung.
- ...!
- Lâm Nguyệt Hà đúng là con gái của Lâm Triều, có khả năng năm đó Lâm Nguyệt vẫn chưa chết.
Nhưng cậu yên tâm, năm xưa tôi giải quyết Chu Kiều thế nào thì lần này Lâm Nguyệt Hà cũng sẽ có kết cục tương tự.
- ...!
- Chào cậu.
Tắt máy, Chu Diệu Hoa đi thẳng đến cửa nhà kho đạp mạnh lên cửa.
- Đã chết rồi tại sao không biến mất luôn đi? Tại sao lại để tôi thấy khuôn mặt này của chị tiếp? Chu Kiều, chừng nào thì chị chịu buông tha cho tôi hả? Chị ám tôi từng ấy năm còn chưa đủ hay sao?
Leng keng.
Chu Diệu Hoa đang mắng chửi trước cánh cửa gỗ, phía sau vang lên tiếng đồ vật rơi.
Bà ta lập tức quay người đi đến chỗ đó.
- Ai?.