Mắt con quái vật trừng trừng nhìn Tô Vũ ré lên một tiếng.
Mấy trăm cánh tay trên cơ thể nó chộp lấy cơ thể hắn.
Nhưng hắn khi nhảy xuống cũng đã chuẩn bị cho trường hợp này.
Hắn cuộn tròn người lại, hai tay ôm đầu trong lòng thầm cầu nguyện thuốc sẽ có một ít tác dụng.
"Thùng thùng thùng"
Vô số bàn tay vỗ hắn liên hồi, tuy không ảnh hưởng gì đến lớp vỏ Emeraline của hắn.
Nhưng cứ sau một quyền, lực xuyên thấu của nó khiến cho nội tạng của hắn run rẩy.
Tô Vũ bặm môi chịu đựng tra tấn.
"Thùng thùng thùng"
Mấy phút đồng hồ trôi qua nhưng quái vật vẫn không hề có chút cảm giác suy yếu nào.
Nó vẫn liên tục đấm liên tục lên người hắn.
Tuy đang chịu đau đớn nhưng Tô Vũ không mấy lo lắng, con quái vật dù sao cũng đã mất nhiều máu nếu như nó vẫn còn dây dưa với Tô Vũ như bây giờ chắc chắn sẽ chết.
Nếu thuốc thực sự không có tác dụng, hắn chỉ cần không cho quái vật ăn thịt người chắc chắn nó sẽ chết.
"Phụ...t"
Một ngụm máu Tô Vũ kìm không được ứa ra.
Nhưng chính lúc này, hắn thấy những cánh tay bắt đầu thả chậm lại.
Tô Vũ thử hé mắt ra nhìn, nhưng vì quá xa lại có vô số cánh tác xung quanh khiến hắn không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ thuốc thực sự có tác dụng rồi ?
Quái vật sau một hồi không giết được Tô Vũ bắt đầu từ bỏ.
Cánh tay của nó từ từ nâng Tô Vũ lên rồi quăng mạnh về phía vách đá.
Tô Vũ như một viên đá bị đập mạnh vào khe núi đá.
Hắn bị hãm sâu vào trong núi đá mà bản thân núi đá cũng chằng chịt các vết nứt.
"Phụ...t"
— QUẢNG CÁO —
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, Tô Vũ từ trong đám bụi mù lần nữa đạp khe đá lao về phía quái vật.
"Ụ hụ hụ"
Thoát ra khỏi đám bụi mù, Tô Vũ lần nữa nhìn thấy quái vật.
Thể trạng của nó lúc này không được tốt, nó liên tục ho khan.
Thuốc của Cao Tuấn cuối cùng cũng có tác dụng, Tô Vũ nhân cơ hội lại lần nữa đâm vào bụng con quái vật tạo ra thêm một vết thương trên bụng nó.
Lần này lớp giáp có vẻ đã mềm hơn, kiếm của hắn đã cắm vào sâu hơn thấy rõ.
Nhét thêm một bình dược tế vào trong bụng quái vật.
Tô Vũ đang định đâm thêm mũi thứ hai thì một bàn tay lại hướng hắn vỗ tới hất hắn văng ra xa.
Vẻ mặt của con quái vật nhìn về phía Tô Vũ đầy căm thù nhưng cũng xen lẫn sợ hãi.
Nó hoảng sợ quay người rời đi.
Nhưng lúc này số lượng tay của nó đã giảm nhiều, thêm nữa đang bị suy yếu bởi số thuốc Tô Vũ thêm vào cơ thể nó, khiến cho tốc lúc này đã không còn được như ban đầu.
Sau khi lăn lộn vài vòng dưới đất, Tô Vũ lần nữa cầm kiếm vọt lên phía trước đuổi theo.
Cuộc chiến bây giờ đã đổi chiều, quái vật ngày một yếu ớt đi còn Tô Vũ tuy trên người cũng chằng chịt các vết nứt nhưng nếu so với quái vật thì hắn vẫn tốt hơn nhiều.
Khi đuổi sát đến gần, hắn liên tục sử dụng "Thiểm ảnh kiếm" cắt chém những cánh tay ở đuôi con quái vật.
Sau đó lại bật người nhảy lên đâm một kiếm xuống.
Tiếp tục bỏ vào một bình dược tế vào miệng vết thương, nhưng sau khi bỏ xong Tô Vũ lần này không lựa chọn phòng thủ mà chủ động.
Cũng bởi vì số lượng cánh tay ở phần thân dưới đã bị hắn chém đi rất nhiều.
Tô Vũ đứng trên thân quái vật vung kiếm chém lên thân thể nó nhiều nhát rồi đổ thuốc vào trong.
Trong cơn khó chịu, nó lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Tô Vũ gầm lên một tiếng giận dữ rồi há miệng cắn về phía hắn.
Tô Vũ vừa đưa kiếm lên chống đỡ thì những cánh tay từ nhiều phía khác nhau lại vồ tới làm chệch hướng mũi kiếm.
"Krét kret"
Con quái vật cắn lên trên vai Tô Vũ tạo thành những từng tiếng kêu đinh tai.
Trên vai hắn là những vết màu trắng sâu đến gần thịt.
— QUẢNG CÁO —
Con quái vật càng điên cuồng, Tô Vũ lại càng cần bình tĩnh.
Hắn nhảy xuống chạy đi xa nó, nếu nó muốn đi hắn lại tấn công cứ liên tục nhiều lần như vậy, con quái vật trở nên tuyệt vọng.
Bản thân Tô Vũ hiểu được lúc nào nên buông, lúc nào nên giữ.
Bây giờ nhiệm vụ của hắn không phải chiến đầu mà là kéo dài thời gian.
Kéo càng lâu quái vật càng bất lợi, ngược lại hắn càng có lợi.
Khi giết quái vật đôi khi không phải sử dụng sức mạnh mà cần vận dụng trí tuệ.
Lượng máu ngày một giảm, con quái vật đã dần cảm nhận được tử vong, trong đôi mắt của nó dường như khôi phục một chút nhân tính.
Nó quay đầu nhìn về phía Tô Vũ bất động, các cánh tay đang đỡ cơ thể to lớn của nó đã không còn vững nữa.
Cơ thể của nó ầm ầm ngã xuống, những cánh tay trở nên oặt ẹo trên nền đất lạnh.
Trong suốt cuộc chiến của bọn hắn đã trôi qua rất lâu nhưng trong suốt thời gian đó không ai qua hẻm núi này để tìm hiểu.
Có lẽ chỉ cần một người đi ngang qua thôi cũng kết quả trận chiến biến đổi.
Con quái vật đã hết toàn bộ sức lực, nó thậm chí không thể co người lại.
Nhưng nó vẫn cố gắng xoay người lại, nó muốn nhìn bầu trời một lần cuối.
Tô Vũ đứng phía xa nhìn cơ thể của con quái vật dần trở nên thối rữa, từ trên những vết thương do hắn gây ra đang toát ra những hơi khí xám trắng.
Hắn không có ý định tiếp tục tấn công mà để cho con quái vật hưởng thụ giây phút của mình.
Kể cũng lạ, nếu nhìn lại con quái vật quả thật có rất nhiều điểm chung với anh hùng Amber của người Frank.
Bản thân con quái vật không khác nào một vị anh hùng của người Rhine.
Trên đường đến đây, nó đã giết rất nhiều người Frank, thậm chí còn giết rất nhiều binh lính của Đội quân bất tử.
Biết đâu được trong mấy năm sau nếu người Rhine thắng trận, câu chuyện kể về con quái vật sẽ trở thành anh hùng, người Frank và Đội quân bất tử lại trở thành kẻ xấu.
Hai vị anh hùng của hai chủng tộc, nhưng lại không phải thuần huyết mà là người lai.
Hai bọn họ cách nhau mấy thế kỷ nhưng sao câu chuyện của họ lại giống nhau đến kỳ lạ.
Và ở hẻm đá Canyon này, cái tên của họ có lẽ sẽ lại lần nữa được đặt chung một chỗ.
Là trùng hợp hay là ý trời ?
Tô Vũ cũng ngả người ra phía sau nhìn lên bầu trời, trời hôm nay rất đẹp nhưng từ đây không thể ngắm hoàn chỉnh cả bầu trời.
Hắn tự hỏi, con quái vật có biết điều đó không ?
Hắn quay đầu nhìn về phía con quái vật, cả hai đã quá mệt mỏi rồi.
— QUẢNG CÁO —
【 Người chơi đã tiêu diệt ???】
【 Người chơi nhận được ???】
【 Người chơi hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Ngăn chặn thảm họa (6)】
【 Người chơi nhận được một phần từ một thực thể thần bí】
Từng tiếng âm thanh hệ thống vang lên nhưng Tô Vũ không chú ý đến, hắn đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay.
"Khò khò khò"
Từng cơn gió thổi qua khe núi Canyon lướt nhẹ trên cơ thể của hắn.
Ở đây như thế, ở sa mạc cũng như thế, chỉ có những cơn gió mới thực sự là bạn đồng hành của hắn trong suốt bao nhiêu năm qua.
Một trận chiến qua đi, một sinh mạng qua đi, một đêm tối cũng qua đi.
Chỉ còn lại hắn với những cơn gió nhẹ.
...
"Cộc cộc cộc"
Âm thanh tiếng bước chân khiến Tô Vũ tỉnh dậy, hắn giụi mắt nhìn về phía xa.
Một nhóm binh lính trang bị giáp nặng màu đen đang di chuyển về phía này.
Tô Vũ bật người dậy, hắn vội chạy đến chỗ xác của con quái vật đang phân hủy.
Hắn cắt một miếng ở trên cơ thể nó rồi quay người chạy về phía khe nứt lúc trước.
Không phải hắn sợ những binh lính này, mà hắn sợ bọn họ sẽ phát hiện ra thân phận của hắn.
Dù sao hắn cũng là thành chủ thành Vạn Xuân.
Thêm nữa hắn cần đội quân bất tử kìm chân các thế lực khác, nếu như hắn giết những người này thì sau này thành Vạn Xuân sẽ còn khó sống hơn.
....