Chương 64
Đảo mắt đã đến hôn lễ của Thụy Hòa, đầu tháng năm, Hoắc gia lại cho đại cô nương thêm của hồi môn, vốn dĩ cho rằng chỉ có thân thích và vài vị bằng hữu ngày thường tới lui, không ngờ tới ngày này, trong nhà tới không ít khách nhân ngoài dự tính, vài vị trưởng công chúa, tôn thất tiếng tăm lừng lẫy kinh thành, thậm chí ngay cả Thái Hậu và Hồng Gia đế cũng cho người tặng thêm của hồi môn, tuy rằng đồ vật không phải rất quý hiếm, nhưng phàm là dính thêm hai chữ “quốc khố”, giá trị con người lập tức cao lên gấp bội, không giống như người thường, dù sao mấy vị thái thái Hoắc gia nhìn đến đỏ mắt, nhóm thân thích tới cửa cũng bị ân sủng của hoàng gia làm cho kinh ngạc.
Hồng Gia đế và Hoắc Kỳ có thể nói là ân tình từ lúc tóc còn để chỏm, nhưng Thái Hậu và nhóm tôn thất quyền quý lại đang nhìn mặt mũi ai? Hoắc lão gia tử đã sớm vinh dưỡng ở mấy năm trước, ở kinh thành không còn thể diện như trước, Hoắc Kỳ tuy nói là cựu thần của bệ hạ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là võ quan tam phẩm, nào có thể diện to như thế, mọi người không ngốc, lập tức đoán được là bởi vì Tân gia, trong lúc nhất thời càng cảm thấy cuộc hôn nhân này đúng là món hời to lớn.
Tới buổi tối, Hoắc Kỳ cho quản sự sửa sang lại danh sách quà tặng rồi mới đưa tới cho Hoắc lão thái thái, lão thái thái vẫn còn chút trấn định, tròng mắt của mấy em dâu đều như muốn rớt xuống, cũng không dám có một chút tâm tư mơ ước nào.
Trước hôn lễ hai ngày, danh sách của hồi môn của Hoắc gia đưa tới cửa, tổng cộng có một trăm hai mươi rương, danh sách viết rất rõ ràng rành mạch. Ba mươi rương phía trước là Hoắc gia công trung bỏ ra, Hoắc lão gia tử tự mình cho đại cô nương thêm một vạn lượng bạc, đặt mua đồ vật rất có thể diện, còn chín mươi rương đằng sau, trừ bỏ mười rương khiêng đằng trước là của hồi môn thêm ngày hôm trước, còn lại tám mươi rương đều là của Hoắc đại thái thái quá cố để lại, điền trang, cửa hàng đều có hết, trong đó có hơn mười rương là tơ lụa vải vóc đã để lâu, ngại quá cũ, cữu gia đại cô nương liền làm chủ thay mới hết.
Mấy năm nay kinh thành đều lưu hành thập lý hành trang gả nữ nhi, một trăm hai mươi rương cũng không tính là khác người, chỉ chờ đến khi đồ vật trong rương chân chính mở ra xem, tất cả mọi người xem lễ mới phát hiện mỗi rương đều tràn đầy, quả thật như muốn tràn ra ngoài, nếu như muốn tính lên, đâu chỉ là một trăm hai mươi rương, hai trăm còn chưa hết đó. Càng làm cho người ta nghị luận không ngừng, đó là khi vừa nâng của hồi môn đến cửa Tân phủ, có một thanh khiêng của rương bị gãy, rương đựng đầy tơ lụa bị đổ, bất thình lình từ trong rương rơi ra một đống hạt đầu màu vàng, chói lọi quả thật mù mắt người nhìn…
Không quá hai ngày, tin tức này truyền ra, mọi người đều nói Tân gia đại lang cưới được một kim nhân nhi, trong lúc nhất thời vừa hâm mộ lại vừa ghen ghét, không ít lời nói, còn có người ghen tị mà ngầm oán giận, “Ta nói sao bọn họ lại ngàn chọ vạn tuyển như thế, một không gia thế, hai không tài mạo, lại còn là một tang mẫu chi nữ, hóa ra Tân thị lang mới chính là người thông minh.”
Cũng có người lập tức phản bác, “Được rồi, Tân gia còn thiếu tiền sao, cũng không nhìn xem mấy tiệm buôn bán tốt nhất ở kinh thành này là ai mở.”
Còn Hoắc gia, nhị thái thái và tam thái thái đều bị tức đến hôn mê, lại không dám nói cùng với lão thái thái, chỉ có thể oán giận trượng phu. Hoắc nhị gia là Hoắc tam gia tuy bình thường một chút, nhưng lại không phải là người ngu xuẩn, nghe vậy chỉ quát lớn: “Mấy rương của hồi môn đều là cữu cữu của đại chất nữ chuẩn bị, bọn họ bỏ tiền mua cho chất nữ của hồi môn, còn phải đợi các ngươi đồng ý hay sao?”
“Lời nói này mà ngươi cũng tin, nhiều ngân lượng như vậy, Hạ gia bọn họ có thể bỏ ra được? Nói nữa, thật sự là bọn họ đặt mua, nhưng sao không thoải mái mà viết trên danh sách của hồi môn, hà tất phải che che đậy đậy, rõ ràng chính là đại bá nén giấu tiền.”
Hoắc lão nhị hung hăng đập bàn, cả giận nói: “Ngươi nói cái gì? Ta cho ngươi vài phần thể diện ngươi liền mở phường nhuộm, đại ca ta đến lượt ngươi nói sao? Đừng nói ngân lượng này không phải hắn cấp, cho dù thật sự là hắn cấp thì làm sao? Mấy năm nay hắn ở quân doanh vào sinh ra tử, còn không phải là vì Hoắc gia chúng ta. Mười mấy năm qua có từng lấy trong phủ một phân hào nào không, nhưng mà mỗi năm đều hiếu kính đưa lễ. Hắn đặt mua của hồi môn cho nữ nhi của mình, ai dám nói một chữ không? Ngày sau nếu ngươi tiếp tục khua môi múa mép sau lưng, đừng trách ta không khách khí.”
Hoắc gia lập tức im lặng.
Lại nói về Tân phủ, Thụy Hòa là đích trưởng tử, hôn sự này tự nhiên muốn làm lớn, Tân Nhất Lai đã tận lực phát thiệp ít nhất có thể, kết quả vẫn có một đội khách không mời mà đến. Ngày đại hỷ, tổng thể cũng không thể đuổi khách nhân đi, cũng may Hoàng thị sớm đoán được sẽ phát sinh cục diện này, thời gian trước đã có chuẩn bị, trong phủ lúc này mới không bị rối loạn chân tay.
Ngày này quan to hiển quý trong kinh thành đến hơn phân nửa, là học trò của Tân thái phó, Từ Canh tự nhiên sẽ không cam lòng lạc hậu. Theo ý nghĩ của hắn, là tính toán ở trong phủ một ngày, Kim Tử khuyên can mãi mới có thể khuyên được hắn, “…. Điện hạ ngài cũng suy nghĩ vì Tân đại nhân một chút, hôm nay Tân phủ tất nhiên bận đến rối thành một đoàn, ngài vừa đến, Tân đại nhân sao có thể bỏ ngài qua một bên, chỉ có thể bồi, còn những khách nhân khác thì phải làm sao?”
Từ Canh có chút buồn bực, “Theo như ngươi nói, ta không đi mới tốt?”
“Ngài không đi cũng không được.” Kim Tử bất đắc dĩ buông tay, “Nếu như ngài không đi, các triều thần lại tưởng ngài cùng Tân đại nhân nháo mâu thuẫn, nói không tốt ngày mai liền truyền ra tin tức rối tung rối loạn gì đó, ngài cũng biết có một số người là ngọn cỏ trên tường, nếu như nghĩ điện hạ và Tân đại nhân trở mặt, chỉ sợ không qua hai ngày, trên bàn của bệ hạ chỉ sợ sẽ có tấu chương của hắn.”
“Đi cũng không được, không đi cũng không được, thật là tức chết ta mà.” Từ Canh một bên phát hỏa, một bên lại bảo Kim Tử chọn quần áo cho hắn, chờ rửa mặt chải đầu xong, vừa hay là lúc thời gian thích hợp để ra cửa.
Tân phủ quả nhiên khách nhân tấp nập, cũng may xe ngựa trong cung không giống người thường, mọi người thấy vội vàng nhường đường, Từ Canh lúc này mới có thể đi vào.
Thái Tử giá lâm, không khí trong Tân phủ càng thêm náo nhiệt, không có ít người muốn dùng sức đến đi đến nơi đông người, muốn nhân cơ hội trò chuyện cùng Từ Canh, thể hiện một chút. Tân Nhất Lai nhanh chóng đón hắn vào trong phủ, một đường dẫn hắn từ ngoài vào đại sảnh, tự mình tiếp khách. Từ Canh cùng hắn khách sáo vài câu, thấy có hạ nhân không ngừng đến đây bẩm báo công việc, liền nói: “Hôm nay khách vội, tiên sinh không cần quan tâm đến ta, đi đón khách mới là chuyện chính.”
Nói như vậy, Tân Nhất Lai cũng không thật sự để hắn ở chỗ này, liền cho người gọi Thụy Xương đến tiếp đãi. Trong lòng Từ Canh, muốn gọi tiểu tam lang, chỉ là hơi chần chừ một lát, Tân Nhất Lai đã vội vã ra cửa. Từ Canh bất giác thất vọng, nhưng bây giờ Tân phủ vội như vậy, hắn cũng không tiện yêu cầu.
Nhanh chóng, Thụy Xương vẻ mặt chính trực đi vào phòng, hắn hành lễ với Từ Canh. Từ Canh liền nói không cần khách khí, tự mình nâng hắn dậy, ánh mắt lướt qua trên người hắn, có chút ngoài ý muốn nói: “Ngươi và tam lang tại sao càng lớn lại càng không giống nhau.” Hai năm trước còn rất giống, vừa nhìn là nhận ra là song bào thai, mà nay lại nhìn, Thụy Xương quả nhiên có bộ dáng thiếu niên ngây ngô cao cao gầy gầy, trên mặt có chút góc cạnh, mà tiểu tam lang lại có chút sáng ngời mềm mại, giống như…. Một nữ hài tử.
Thụy Xương căng mặt nghiêm trang mà nói: “Khi còn nhỏ lớn lên giống nhau, sau khi lớn lên đều sẽ thay đổi. Song bào thai đều như vậy, cũng không hiếm lạ gì. Nghe gia phụ nói, Thái Tử điện hạ cũng đang học cuốn sách “Số lý nhập môn”, không biết có giải thích gì?”
Trong lòng Từ Canh kêu lộp bộp, bất giác có chút chột dạ. Hắn tuy rằng đối với số lý rất có hứng thú, nhưng gần đây không phải là sinh bệnh cộng thêm triều chính bận rộn, làm gì có thời gian mà xem số lý. Đang nghĩ ngợi tìm đề tài để tránh chuyện này đi, Thụy Xương đã móc từ trong ngực ra một cuốn sách nói: “Đây là đề bài hồi bé gia phụ ra cho ta, Thái Tử điện hạ có muốn làm thử một chút không, rất đơn giản.”
Dứt lời, hắn đã không khỏi phân trần mà nhét sách vào tay Từ Canh, lại phá lệ “Săn sóc” mà tìm cho hắn một cái bút lông ngỗng, “Cái bút này dùng rất tốt, điện hạ dùng thử đi.”
Quả thực không cho hắn cơ hội cự tuyệt!
Từ Canh căng da đầu mà nhận lấy thứ khó giải quyết này, mở trang đầu tiên ra, má ơi hoàn toàn không hiểu cái gì. Ngước mắt nhìn Thụy Xương một cái, hắn đang nhìn Từ Canh với ánh mắt “Ta nói là rất đơn giản mà”, Từ Canh cảm thấy trái tim rất mệt.
Hắn mất mười lăm phút mới giải được đề đầu tiên, lau mồ hôi, đưa bài giải ra cho Thụy Xương xem nói: “Ngươi nhìn xem có đúng hay không.”
Thụy Xương chỉ nhìn lướt qua, lộ ra biểu tình vừa lòng, nhanh chóng gật đầu, “Đáp án không sai, điện hạ quả nhiên là học rồi.”
Tâm tình Từ Canh lập tức buông lỏng, lại nghe được âm thanh rất tự nhiên của hắn, “Nhưng mà đề này có bốn cách giải, điện hạ ngài thử cách khác xem.”
Bốn…. Bốn loại!
Từ Canh cảm thấy hôm nay hắn đến Tân phủ chính là một sai lầm.
Chờ đến khi Tân thái phó nhận được tin tức đến giải cứu hắn, Từ Canh kích động đến phát khóc, hắn lần đầu tiên phát hiện ra hóa ra Tân lão gia tử mặt đầy nếp nhăn lại động lòng như thế. Thụy Xương lại không chịu buông tha cho hắn, dặn dò nói: “Điện hạ sau khi hồi cung không có việc gì làm thì giải cái này đi, coi như là nghỉ ngơi.”
Từ Canh cười ha ha, CMN thằng nào đầu óc dở hơi mới lấy cái này để nghỉ ngơi!
Thái Tử điện hạ chạy trối chết, trên mặt Thụy Xương nở ra nụ cười thần bí, mà Đại Trân từ đầu đến cuối lại chẳng biết gì về chuyện này, căn bản không biết Từ Canh đã chịu sự tra tấn kinh người của Thụy Xương.
Làm cô nương duy nhất của Tân gia, hôm nay Đại Trân cũng bị rất nhiều chú ý, nàng ngày thường “Cực kỳ ít khi ra ngoài”, các phụ nhân trong kinh thành chỉ nghe qua kỳ danh, không thấy được người, hôm nay rốt cuộc cũng thấy được người thật, đều rất hứng thú. Tân gia đại cô nương so với đại lang còn được sủng ái hơn, đã mười lăm, mắt thấy liền phải làm mai, động đến tâm tư của biết bao nhiêu người, cả ngày hôm nay, Đại Trân liền không ngừng nghỉ, bị các nhà nhận thức, bá nương không quen biết, trong thấy người này, trông thấy người kia, mặt cười đến nỗi cương cứng, cố tình nàng cầu cứu Hoàng thị như thế nào, Hoàng thị đều làm như không thấy.
Cũng may Hoắc đại cô nương thuận lợi vào cửa, mấy nhà lúc trước muốn kết thân với Tân gia trong lòng chua loét, thấy tân nương cũng không nhịn được nói những lời ghen ghét, trong lời nói không thiếu mang theo ý châm chọc, Hoắc gia nương tử chỉ giả vờ nghe không hiểu, căn bản liền không chống đỡ được, hơn nữa Hoàng thị rõ ràng rất giữ gìn, mấy phụ nhân kia cũng không được tiện nghi gì, tâm bất cam tình bất nguyện mà trở về.