TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta
Chương 32: Chương 32


Mùa đông đã tới hơn một tháng, như Sở Nhiên nói, toàn thành phố đều đã ngắt điện.

Có thể không chỉ toàn bộ Phượng Liên mà là cả nước, hay thậm chí cả thế giới đều đã ngắt điện.

Lúc này những vật dụng bằng gỗ vô dụng có thể đem đốt ra lửa đều được đem ra đốt, tận dụng trữ lại số lượng than củi có hạn bọn họ kiếm được.

Dù sao năm nay không dùng thì còn năm sau để dùng.

Hôm nay trời không âm u như mọi hôm, thời tiết có thể coi là đẹp, Thẩm Dục lôi Sở Nhiên ra khỏi ổ chăn đi đến biệt thự đám người Quân Ân và Lý Tinh ở để chơi.

Có lẽ do nhiều năm không trải qua thay đổi các mùa, Sở Nhiên đột nhiên đặc biệt sợ lạnh, vừa mới vào nhà hắn liền không chờ được mà nhanh chóng ngồi xuống bên bếp lửa để sưởi ấm.

Quân Tử Lộ vẫn là một cô em dâu nhiệt tình, biết hắn tới sớm đã kêu quản gia kiêm đầu bếp tài ba dì Vu của mình chuẩn bị chuẩn bị trà cùng sữa tươi để cô coi một màn ân ái.

Anh hai Thẩm tự tay pha trà sữa cho chị dâu, cảnh tượng này đẹp đẽ biết bao.


Vẫn không hiểu được sóng não của cô em họ mình cùng cô nhóc Lý Tinh, Quân Ân cảm thấy cô nương yên tĩnh nhưng hơi bạo lực A Thục vẫn rất tốt.1
Anh ta lấy thịt bò khô mình tư tàng để làm đồ ăn vặt ra, quay qua hỏi A Thục bên cạnh "Muốn ăn không?"
A Thục lắc đầu, sắc mặt không thay đổi nói "Đa số người Thục tộc chúng tôi ăn chay, tôi cũng vậy, không ăn thịt."
Khóe miệng anh ta co giật một trận, các người ăn chay kiểu gì mà hôm qua tôi lại thấy Giản bà bà làm một nồi lớn cháo rắn biến dị hả?! Đã thế tôi còn thấy cô ăn hai bát lớn đấy nhá!
A Thục thầm nói trong lòng, A Tinh nói lão Quân Ân đầu óc có vấn đề, ở chung sẽ bị lây bệnh.

Vẫn là không nên ăn thứ anh ta mời, chẳng may tộc trưởng là mình mà bị lây bệnh thì không hay.1
Nhìn Sở Nhiên một ngụm lại một ngụm uống trà sữa mình pha, trong lòng Thẩm Dục đầy thỏa mãn.

Nhìn cái không khí hường phấn kia, Quân Ân không khách khí mà phá vỡ nó "Mấy hôm trước đội tuần tra của chúng ta phát hiện rất nhiều xác người chết đều bị đông cứng cách khu biệt thự không xa, tất cả bọn họ đều là nam nhân, nhìn từ thể trạng thì đã bị đói nhiều ngày."
Quân Tử Lộ tự rót cho mình một ly trà nóng hổi, cô nói "Có lẽ trong lúc chúng ta bận rộn thu gom vật tư đã có một nhóm người tiến vào thành phố.

Mọi người nghĩ có nên để họ gia nhập cùng chúng ta không?"
Đều là người sống sót như nhau, bọn họ hiểu rõ trong mạt thế để sinh tồn rất không dễ dàng.

Ở sơ kỳ nhân loại đối với nhau còn có chút tình đồng bào mà đồng tình với đối phương, nhưng khi lòng người lộ rõ, bản chất ghê tởm bại lộ ra thì đồng tình chính là tự giết chết chính mình.

Hầu như mọi người đều nghĩ là nên, nhưng Lý Tinh âm thầm hướng mắt nhìn Sở Nhiên vẫn đang trầm mặc uống trà sữa trong tay, cô biết Mạc Dịch nên đương nhiên cô cũng biết hắn để cậu nhóc giám sát một nhóm người.

Nhóm người này sau khi bọn họ tới Phượng Liên vài ngày thì cũng tới được đây, nếu không có gì khác thường thì nhóm người Quân Tử Lộ nói đến chính là nhóm người này.

Mặc dù sắc mặt Sở Nhiên không thay đổi, nhưng khí áp quanh thân lại trở nên âm trầm lạnh lẽo, tỏ rõ tâm trạng hiện tại hắn không tốt.

Thẩm Dục ghé bên tai hắn quan tâm hỏi "A Nhiên, làm sao vậy?"
Đặt ly trà sữa đã uống hơn phân nửa lên mặt bàn, Sở Nhiên rũ mắt nói, trong giọng nói lạnh băng khiến người lạnh lẽo "Bọn chúng đều là kẻ dối trá, không đáng nhận được đồng tình."

Không biết tại sao tâm tình của hắn trở nên tồi tệ, y ôm lấy hắn khẽ khàng an ủi "Tử Lộ cũng chỉ nói vậy thôi.

Đám đàn em của em ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận người đến phân chia cơm canh của mình đâu, em đừng để ý."
Sở Nhiên không nói gì, hắn im lặng nghe bọn họ nói chuyện, cứ như vậy tựa vào lòng y suy nghĩ miên man.

Ăn xong bữa trưa dì Vu cùng Giản bà bà làm bọn họ liền trở về biệt thự của mình.

Đóng cửa chặn lại gió lạnh bên ngoài, nhóm lại bếp lò đã nguội lạnh, đợi không khí ấm áp hơn một chút Thẩm Dục mới lại gần hôn lên hai má lạnh lẽo của hắn.

"A Nhiên, em rất để ý đến những người kia." trong giọng nói của y mang chút tủi thân cùng ghen tị khó hiểu.

Đôi mắt Sở Nhiên rũ xuống nhìn chằm chằm bàn tay bị lạnh đến tím tái của mình, hắn nói "Bọn chúng đều là thứ không tốt đẹp."
Là thứ chỉ đáng bị giẫm dưới gót chân.

Nghe ra trong lời nói của Sở Nhiên bao phủ một tầng hận ý, Thẩm Dục vội ôm lấy hắn an ủi "Anh biết em có thể thấy một số thứ trong tương lai, nhưng đến giờ sự việc vẫn chưa xảy ra, tương lai cũng không phải là cố định.

Em đừng để trong lòng."
Đến bây giờ mọi người đều thầm mặc định những gì Sở Nhiên biết đó là do hắn có dị năng tiên tri, chỉ là không ai biết đó không phải là tiên tri, đó là đời trước của hắn.


Nhìn gương mặt anh tuấn luôn luôn ôn hòa nay bị sự lo lắng bao trùm của đối phương, bên tai vẫn là giọng nói đầy sự quan tâm đó.

Một lần nữa dáng vẻ của y lại trồng lên hình ảnh trong ký ức của hắn, đột nhiên hắn hơi nhổm người dậy hôn lên đôi môi của đối phương, đôi môi ấm áp hé mở bao học lấy đôi môi của hắn như mọi khi.

Môi lưỡi giao hòa cùng nhau, tay chân cuốn chặt đối phương.

Qua một lúc lâu Sở Nhiên mới rời đi khỏi đôi môi y, tựa vào lồng ngực y thở dốc từng hơi, chỉ có như vậy, sự bất an trong lòng hắn mới có thể bình tĩnh lại.

Ôm lấy cơ thể đối phương trong lòng, Thẩm Dục cách một lớp áo dày dặn mà vuốt ve tấm lưng gầy của hắn như nhẹ nhàng chấn an con thú nhỏ đang sợ hãi, y khàn giọng hỏi "Bọn họ làm gì em?"
Trong tương lai bọn họ đã làm gì khiến em luôn chìm trong ác mộng không thể an giấc, khiến em phải phát ra hận ý lớn như thế.

Sở Nhiên hơi thất thần, qua một lúc hắn khẽ nói "Bọn chúng đem em đến sở nghiên cứu.

Em trở thành một thực nghiệm thể."1.


Đọc truyện chữ Full