TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta
Chương 57: Chương 57


Thẩm Dục đẩy Sở Nhiên đi vào sảnh tiệc, ánh mắt những người ở đây mang đủ thứ cảm xúc phức tạp nhìn chằm chằm hắn làm y thấy thật muốn móc hết chúng xuống.

Thái Hồng chết tiệt, khi không chọn bộ đẹp như vậy làm gì.

Mắt nhìn thấy Thược Diễn và Sở Tiêu Tiêu chuẩn bị cùng những người khác tách ra thì Sở Nhiên lên tiếng gọi hai người lại "Trước đi cùng anh."
Sở Tiêu Tiêu vốn cảm thấy mình không nên tham dự bữa tiệc này, cô làm nghề đó, tiếp qua vô số người, trong số những người tại đây ít cũng có bốn năm người có thể nhận ra cô.

Nhưng vì Sở Nhiên muốn cô cùng đến nên cô đến, Thái Hồng cũng cho cô một bộ vái rất đẹp, còn nói với cô "Là em gái của Nhiên ca tuyệt không thể làm xấu mặt anh ấy".

Cô thấy không sai, vốn muốn cùng Thược Diễn ngại phiền tránh đi, nhưng không ngờ hắn lại muốn cô đi cùng.

Hai tay run run xoắn chặt làn váy màu lam, Sở Tiêu Tiêu rụt rè nói "Anh...!em...!em cảm thấy..."

Đột nhiên giọng nói Sở Nhiên trở nên lạnh nhạt "Sở Tiêu Tiêu, sự cao ngạo vốn có của em đâu rồi."
Giọng cô im bật, mặt cúi gằm xuống không dám ngửng lên, đúng vậy, sự cao ngạo của cô đâu rồi, bây giờ cô không giống trước, dù là một người thường nhưng cô có một người anh, anh cô là nhân loại mạnh nhất.

Cô không thể làm anh mất thể diện được.

Giọng nói của Tiểu Thanh như vang lên bên tai cô ưỡn ngực, thẳng lưng, bước đi thật chậm rãi từ tốn và nhớ...!hãy từ trên cao nhìn xuống họ, để họ cảm thấy em thật sự là một công chúa, không phải một kẻ hèn mọn.1
Sở Tiêu Tiêu vốn rất xinh đẹp, cô hợp với dáng vẻ kiêu ngạo bất tuân hơn là dáng vẻ tự ti rụt rè, lại một lần nữa làm một cô gái cao ngạo trong quá khứ, cô lại bừng sáng.

Sở Nhiên cười khẽ nói "Rất tốt, hãy để những kẻ coi rẻ em tự coi rẻ bản thân mình."
Bốn người bọn họ cùng đi về phía trước, Thẩm Dục hơi cúi thấp đầu nói nhỏ bên tai hắn "Em tốt với cô ấy như vậy, anh rất không vui, anh muốn ăn giấm."
Nghe y nói Sở Nhiên có chút buồn cười nói "Cần em gọi phục vụ cho anh một ly giấm không?!"
Thẩm Dục nghe hắn trêu chọc mình thì cười khẽ nói "Anh đột nhien cảm thấy không cần nữa đâu."
Bàn tay trắng nhợt lộ rõ từng khớp xương vỗ lên mu bàn tay y, giọng nói man mát như gió thu "Nhưng em cũng đành chịu, không mang theo vài vì sao sáng em sợ anh quá sáng, sẽ bị chú ý."
Đôi mắt Thẩm Dục vui vẻ đến híp lại, hóa ra em cũng để ý đến anh.

Bọn họ thì thầm qua lại vài câu thì có một người đàn ông trung niên hơi lùn cùng với năm sáu người nam có, nữ có, lớn có, nhỏ có đi về hướng bọn họ.

Người đàn ông kia cười đến không thấy cả mắt, gã giơ tay định bắt tay cùng Sở Nhiên nhưng bị Thẩm Dục trước một bước túm lấy, qua loa lắc lắc vài cái cho có.

Giương mặt gã trung niên hơi cứng đờ rồi lại khôi phục tươi cười như cũ, gã tự giới thiệu "Tôi là Lương Nhân, Trưởng căn cứ tỉnh Z.

Hôm nay vừa nhận được tin tức về Sở thiếu tôi liền vội vàng tổ chức bữa tiệc này để tỏ lòng biết ơn của mình đến ngài, có chút vội vàng xin đừng chê cười."
Sở Nhiên học bộ dáng Thẩm Dục mà duy trì tươi cười ôn hòa, khách khí nói "Trưởng căn cứ Lương nói quá rồi, ngài chuẩn bị nhiều thứ như vậy để tiếp đón tôi thì tôi có gì để chê cơ chứ."

Đưa tay kéo lấy Sở Tiêu Tiêu bên cạnh ra phía trước, Sở Nhiên cười nói "Lại nói, tôi còn phải cám ơn ngài nữa, từ khi thành niên tôi đã xa nhà, mạt thế đến liền cùng gia đình tách biệt, may có ngài chịu thu nhận, chiếu cố nó, bằng không chúng tôi liền không thể gặp nhau rồi a."
Nói xong hắn vỗ vỗ mu bàn tay của cô thúc giục nói "Tiêu Tiêu, nhanh cảm ơn Trưởng căn cứ Lương đi."
Sở Tiêu Tiêu cong mắt cười nói "Trưởng căn cứ Lương, cám ơn ngài đã chiếu cố tôi."
Sắc mặt một số người nghe xong câu cám ơn này có chút lúng túng, khi biết đến Sở Nhiên bọn họ liền điều tra một chút động thái cùng những người hắn gặp gần đây.

Lý Tinh không tránh bọn họ nên bọn họ cũng biết Sở Tiêu Tiêu là em gái của Sở Nhiên.

Chiếu cố sinh ý người ta có thể coi là một loại chiếu cố đi?! Thế nhưng bọn họ thà không nhận cái tiếng chiếu cố này còn hơn.

Ánh mắt Thẩm Dục luôn tràn đầy ý cười cưng chiều nhìn Sở Nhiên trêu cợt những cao tầng kia, dù là thời bình hay mạt thế, chỉ cần có người chính trực ắt có kẻ mối mọt chuyên đục khoét lợi ích.

Dù cho Sở Nhiên tạm thời mất đi phần kí ức đời trước nhưng hắn vẫn theo bản năng chán ghét những cao tầng quản lý này, chính bọn họ là người cho phép sở nghiên cứu tiến hành nghiêm cứu, bên cầu bên cung, không bên nào vô tội.1
Bị đâm chọc vài lần không ai dám đến cùng Sở Nhiên lôi kéo quan hệ, dù sao tượng thần vẫn chỉ là để kính ngưỡng, đến gần rồi chẳng may đắc tội thì chính bản thân mình cũng khó sống.

Thế là mục tiêu của bọn họ chuyển qua Thẩm Dục, mà Sở Nhiên rấy nhanh mệt mỏi lên để Thược Diễn cùng Sở Tiêu Tiêu đẩy mình đi chỗ yên tĩnh một chút.1
Lúc bọn họ đi qua quầy bán thì hắn để Thược Diễn dừng lại, hơi chống cằm suy nghĩ xem nên ăn loại bánh nào.


Sở Tiêu Tiêu không còn nhớ rõ ngày bé hai người bọn họ hay tư tàng kẹo cùng các loại bán để ăn vụng, thế nhưng cô vẫn là đề cử cho hắn một số loại bánh "Bánh phô mai này ăn cũng rất ngon, em lấy cho anh một phấn nhé?"
Sở Nhiên gật đầu, nói "Cũng được, tiện em lấy thêm cho anh mấy chiếc macaron."
Thược Diên phải đẩy xe cho Sở Nhiên, nhưng cậu ta cũng có tâm hồn ăn bánh ngọt mà chủ động đưa ra yêu cầu "Tiêu Tiêu, phiền cô lấy hộ tôi một phần bánh táo cùng một phần mousse xoài nhé!"
Sở Tiêu Tiêu cười đáp lại "Được." một mình cô không thể cầm một lúc ba phần nên đem phần của hắn đưa cho hắn cầm rồi mình cầm theo hai phần của Thược Diễn và bản thân.

Điểm chung của ba người bọn họ là đều thích đồ ngọt nên ít nhiều cũng có chủ đề để nói, không khí coi như là cảnh đẹp ý vui.

Thế nhưng có người không có mắt mà đến đây kiếm chuyện.

Hách Giang mang theo ba ly rượu đến, gã tươi cười nịnh nọt gọi cô "Tiêu Tiêu, đâu lâu không gặp em.".


Đọc truyện chữ Full