TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Mộng Trong Mộng
Chương 112: 112: Con Trai Ngoan


Khương Vũ luống cuống giẫm cầu thang mom mem đi xuống.
Trong phòng bếp, Tạ Uyên cắm cây dao sắc bén lên thớt, sau đó đi hâm nóng hai bịch sữa tươi trong nước nước rồi nướng lát bánh mì.
“Ba, ba về rồi à.” Cô gái nhỏ dựa bên tủ bếp cười với ông, mái tóc dài đen huyền rũ trên vai, da mặt hơi tái nhợt.
Tạ Uyên duỗi tay bóp mặt cô, hỏi: “Sắc mặt sao tệ thế, mấy hôm nay ăn gì?”
“Ồ, đồ ăn nhanh.”
“…….”
Tạ Uyên luộc một quả trứng cho Khương Vũ đặt vào trong đĩa đưa tới, sau đó rót hai ly sữa tươi đưa một ly cho cô: “Ăn sáng thôi.”
“Vâng ạ.”
“Con gái hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà chưa biết tự nấu cơm.” Tạ Uyên nướng bánh mì, nói bằng giọng không hài lòng: “Còn đợi ba về chăm con à.”
“Con biết tự chăm sóc bản thân mà.”
“Biết chăm sóc bản thân, ngày ngày ăn đồ ăn nhanh?”
“Hồi trước mẹ không cho con học nấu cơm mà, mẹ nói nhiệm vụ của con là chăm chỉ học hành chứ không phải làm việc nhà.”
Tuy ngoài mặt Tạ Uyên tỏ vẻ bất mãn, nhưng trong lòng thầm cảm kích Khương Mạn Y.
Hồi xưa điều kiện kinh tế của bà ấy không được tốt lắm, dù vậy cũng chưa từng khiến Khương Vũ chịu khổ, không cho con bé làm việc nhà, đưa con bé tới trường tư học, học ba-lê nữa…….
Bà đối xử với Khương Vũ có khi còn muốn tốt hơn cả con gái ruột của mình.
“Sau này con nhớ đối xử với mẹ con tốt hơn nữa.”
“Đó là chuyện đương nhiên!”
Khương Vũ thấy vẻ mặt Tạ Uyên hòa hoãn lại bèn dè dặt nói: “Ba, thành tích thi nghiên cứu sinh có rồi, anh ấy thi được……”
“Ba biết.” Tạ Uyên ngắt lời cô: “Khỏi cần báo tin mừng vội, với trí thông minh của cậu ấy thi được điểm số đó là chuyện rất bình thường, không đáng để kiêu ngạo.”
“Yêu cầu của ba dành cho anh ấy cũng quá cao rồi đó!”
“Yêu cầu của ba đối với con rể ba càng cao hơn nữa, cậu ấy chẳng hề đạt tới, còn kém xa lắm.”
“Ồ.” Khương Vũ le lưỡi, quyết định không nhắc tới chuyện này với Tạ Uyên nữa: “Ba, nghe nói gần đây ba yêu rồi à?”
“Ừm, con từng gặp rồi, là Liễu Diệp.”
“Oa! Thật ạ!” Khương Vũ nói bằng giọng vui mừng: “Như vậy thì tốt quá còn gì!”

Cô thật sự sợ Tạ Uyên không bước ra khỏi bóng đen sau cái chết của mẹ cô mà cứ sống như vậy suốt đời, giờ nhìn thấy ông chịu mở rộng lòng đón nhận người khác, Khương Vũ thật lòng cảm thấy vui mừng thay ông.
“Trưa nay dì ấy sẽ tới đây ăn cơm, con với dì ấy chính thức gặp mặt.”
“Ấy! Sao ba không nói sớm! Con chưa trang điểm thay đồ gì hết!”
Khương Vũ nói xong chạy về phòng, Tạ Uyên gọi giật lại: “Gọi cả thằng nhóc trong tủ quần áo ra đây.”
“Ờ…….”
Năm phút sau, Cừu Lệ ăn mặt chỉnh tề đứng ngay ngắn trước mặt Tạ Uyên.
Chiều cao của hai người tương đương nhau đều là một mét tám bảy, có điều trông Tạ Uyên khỏe mạnh hơn một chút, Cừu Lệ thiên về cao gầy hơn.
“Chào chú Tạ.”
“Qua đây.”
Cừu Lệ nghe lời đi qua, Tạ Uyên dứt khoát cầm cây dao cắm trên thớt lên.
Khương Vũ thấy vậy, giật mình hô lên: “Ba! Ba muốn làm gì!”
Tạ Uyên liếc trắng mắt, đổi đầu dao đưa cán cho anh.
Cừu Lệ cầm cán dao rồi mới nghe ông chậm rãi nói: “Làm con rể của nhà chúng tôi, quan trọng nhất phải lên được phòng khách xuống được phòng bếp, mặc kệ tương lai đạt được thành tựu lớn cỡ nào đi nữa.

Ở trong nhà này, phòng bếp mới là chiến trường của cậu.”
Khương Vũ thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt của Cừu Lệ bên cạnh cũng theo đó thả lỏng hơn rất nhiều, anh cầm chặt dao trịnh trọng đảm bảo với Tạ Uyên: “Con sẽ chăm chỉ học nấu cơm.”
“Trưa nay tôi mời một dì tới nhà ăn cơm, cậu ở phòng bếp giúp đỡ sẵn tiện tôi dạy cậu nấu cơm luôn.”
“Vâng ạ.”
……
Chẳng bao lâu sau, Liễu Diệp tới nhà Tạ Uyên, Tạ Uyên bưng trái cây rửa xong đặt lên bàn trà trong phòng khách để Khương Vũ ngồi nói chuyện với Liễu Diệp, còn bản thân thì vào phòng bếp với Cừu Lệ.
Trước giờ Khương Vũ chưa từng thấy Tạ Uyên đối xử với ai dịu dàng như vậy, xem ra ông rất thích dì Liễu Diệp chẳng khác gì chị gái xinh đẹp này.
Liễu Diệp thật sự rất đẹp rất nho nhã, có chút cảm giác giống cô gái cầm dù giấy dầu đi trong con ngõ đầy mưa, có điều tính cách của bà chẳng hề có chút dịu dàng của con gái Giang Nam, bà rất thích cười, nói chuyện cũng thẳng thắn, hoạt bát sảng khoái.
Khương Vũ trò chuyện với bà có thể cảm nhận được sức truyền nhiễm giống như rượu mạnh lên men trên người phụ nữ này, có thể khiến tuyết tan chảy vạn vật sinh sôi.
Tóm lại cô coi như biết được tại sao ba cô độc thân nhiều năm như vậy bỗng dưng thích bà rồi.

Trên người Liễu Diệp…….

có cảm giác rất Bộ Đàn Yên.
Tuy hồi nào tới giờ Khương Vũ chưa từng biết mặt Bộ Đàn Yên, nhưng cô hiểu Bộ Đàn Yên hơn ai hết.
Mỗi kỹ thuật múa của bà, mỗi bộ kịch múa của bà, Khương Vũ nắm rõ như lòng bàn tay, trong kịch lẫn ngoài đời Bộ Đàn Yên không chỉ là mẹ ruột của cô mà còn là một người bạn của cô.
“Dì Liễu à, dì thích điểm gì ở ba con thế ạ?” Khương Vũ tò mò hỏi.
“Dì thích ông ấy……”
Đây là lần đầu tiên Liễu Diệp suy nghĩ tới vấn đề này, hồi trước không thiếu người đàn ông ưu tú theo đuổi bà nhưng bà chưa từng động lòng phải ai, bà với Tạ Uyên gần như là ngày đầu tiên xác định quan hệ nhưng giống như đã bước vào giai đoạn yêu đương thắm thiết từ lâu.
“Dì thích cảm giác ông ấy mang tới cho dì, giống như chúng ta quen biết nhau từ lâu rồi.”
Đáp án này ngược lại khiến Khương Vũ cảm thấy mới mẻ, thường thì người ta chẳng phải hay trả lời là đẹp trai nội hàm nhiều tiền chín chắn chững chạc ư.
Tất nhiên Khương Vũ nhìn ra được Liễu Diệp chẳng phải kiểu phụ nữ bình thường khác, trên người bà có một loại kiêu ngạo trời sinh khiến bà có đủ tự tin sánh đôi với bất cứ người đàn ông ưu tú khác.
Cảm giác khi nói chuyện với bà thật sự rất kỳ diệu.
……
Trong phòng bếp, Tạ Uyên dạy Cừu Lệ làm món vịt hầm bia mà Khương Vũ thích ăn nhất, Cừu lệ cũng rất thông minh, vừa học là biết ngay.
Hai người không mặn không nhạt nói chuyện đôi câu, mặc kệ Tạ Uyên cố gắng ngụy trang và che giấu, nhưng Cừu Lệ thông minh nhanh nhạy cỡ nào sao không nhìn ra được Tạ Uyên dường như có chuyện hình như muốn nói với anh.
“Chú Tạ, chú có chuyện gì cứ việc nói đi ạ.” Cừu Lệ dứt khoát hỏi thẳng: “Con với Tiểu Vũ là như nhau.”
Tạ Uyên trầm ngâm một hồi, sau đó vỗ vai Cừu Lệ hạ giọng nói: “Tiểu Lệ, chú đúng là có chuyện muốn làm phiền cậu.”
“Chú cứ việc nói.”
Tạ Uyên bèn nói ra suy đoán của bản thân về Liễu Diệp cho anh nghe: “Trước giờ chú không tin A Đàn đã rời đi rồi, có lẽ cô ấy chưa có chết mà bởi vì một nguyên nhân nào đó không thể gặp mặt được thôi.

Liễu Diệp giống cô ấy như đúc, ngoại trừ khuôn mặt.

Nhưng khuôn mặt có thể chỉnh sửa, đúng không.”

Cừu Lệ nghe xong lời này của Tạ Uyên thì bình tĩnh ngưng mắt nhìn vẻ mặt của Tạ Uyên.
Ước ao, khao khát, thêm chút cố chấp…
Những lời này thay vì nói cho anh nghe, chẳng bằng chính ông đang nói cho bản thân mình nghe đúng hơn.
Ông thà tin tưởng những lời này hơn bất kỳ ai hết, hoặc là…… ông hy vọng đây đều là thật.
Cừu Lệ biết, đáp án chính xác nên giống như Khương Mạn Y nói, nói Tạ Uyên ông sai rồi.
Nhưng Cừu Lệ không mở miệng được.
Anh không ngốc, quan hệ của anh với Tiểu Vũ chỉ có Tạ Uyên gật đầu mới tính là chắc chắn, vì điều này nên Cừu Lệ nhất định đứng về phía ông.
“Cháu có thể thử giúp chú.” Cừu Lệ nói với Tạ Uyên: “Giúp chú xem quá khứ của dì ấy rốt cuộc là như thế nào.”
Tạ Uyên ấn mạnh vai anh.
…….
Cả nhà vui vẻ ăn với nhau bữa cơm xong, Liễu Diệp thấy Cừu Lệ chính là đứa con trai tối đó bà cho quá giang thì kinh ngạc không thôi.
Bà có một loại cảm mến đặc biệt đối với Cừu Lệ, cứ một chốc đánh giá anh một cái.
“Tiểu Lệ là người ở đâu thế?”
“Bắc Thành ạ.”
“Ba mẹ cháy làm nghề gì?”
“Ba cháu là… mẹ cháu…”
Anh ngập ngừng hồi lâu vẫn nói không nên lời.
Khương Vũ lập tức giải vây: “Ba mẹ con chính là ba mẹ của A Lệ, một người là ca sĩ một người là tổng tài, còn mẹ con thì dì Liễu biết rõ rồi mà nên không cần giới thiệu nữa ha.”
Liễu Diệp cũng là người phụ nữ thông minh, từ trong sắc mặt ảm đảm của chàng trai mà cảm nhận được điều gì, bèn nói: “Tốt thật, giống như người một nhà vậy.”
“Vâng ạ, chúng ta là người một nhà mà.”
Tạ Uyên nói với Liễu Diệp: “Tiểu Liễu, chẳng phải em hay nói với anh trí nhớ em không được tốt sao, đúng lúc Tiểu Lệ nhà chúng ta học chuyên ngành tâm lý học lâm sàng, em muốn để cháu nó xem giúp em không.”
“Ờ? Cách này......!có tác dụng không, trước kia em từng xem qua không ít bác sĩ tâm lý rồi, có điều chẳng có tác dụng gì.”
“Trình độ của Tiểu Lệ em hoàn toàn có thể yên tâm, lần trước trong vụ phá trọng án buôn lậu di sản cũng có cậu ấy tham gia đấy.”
“Giỏi thế cơ à.”
“Cậu ấy rất giỏi, có thể sẽ giải quyết được vấn đề của em.”
Tạ Uyên nhìn Cừu Lệ một cái, Cừu Lệ cảm nhận được ánh mắt sốt ruột của ông thì đứng lên đi tới bên cửa sổ kéo rèm cửa lại, để trong nhà duy trì trong trạng thái mờ tối.
“Dì Liễu, dì lên sô pha ngồi một chút giữ tâm trạng thả lỏng trước.”
Liễu Diệp nghe theo ngồi lên sô pha nghỉ ngơi một lát, Tạ Uyên ngồi nói chuyện với bà.


Còn Khương Vũ thì nhíu mày nháy mắt ra hiệu với Cừu Lệ để anh tới bên ban công.
“Cho nên anh với ba em một xướng một bè, rốt cuộc là chuyện gì?”
“Lát nữa giải thích sao, được không.”
“Không được.”
Khương Vũ biết kỹ thuật thôi miên của Cừu Lệ lợi hại cỡ nào, anh từng thôi miên cô trong suốt ba năm cơ mà.
Nếu Cừu Lệ không nói rõ hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối không cho Cừu Lệ tùy tiện tiến hành thôi miên Liễu Diệp đâu.
Chốc lát sau Tạ Uyên cũng đi ra, ông nói thẳng với Khương Vũ: “Tám chín phần dì Liễu......!chính là Bộ Đàn Yên mẹ con, cho nên ba mới nhờ Tiểu Lệ giúp ba xem thế nào.”
Lời nói hoang đường vô lý thế này chính miệng Tạ Uyên nói ra khiến Khương Vũ rất ngạc nhiên: “Ba, sao ba......!sao ba có thể nghĩ như vậy, dì Liễu sao có thể là mẹ con được chứ.”
“Không có thời gian để giải thích nữa.” Tạ Uyên nói một cách chắc chắn: “Bất kể thế nào, hôm nay nhất định phải làm cho rõ chân tướng sự việc.”
“Nhưng mà ba...!lỡ như dì Liễu không phải là mẹ, thế ba định chia tay với dì ấy ạ.”
Tạ Uyên sầm mặt không đáp.
Ông chưa từng nghĩ tới kết cục này, Liễu Diệp nhất định là bà ấy, cảm giác của ông không thể sai được.
Lòng Khương Vũ trở nên nặng nề.
Cô cho rằng Tạ Uyên đã thoát khỏi được rồi mới qua lại với Liễu Diệp, không ngờ ông chẳng những chưa thoát khỏi lồng giam ông vẽ cho bản thân, mà còn......!càng lún càng sâu.
Người nên khám bác sĩ tâm lý không phải Liễu Diệp, mà là Tạ Uyên mới đúng.
Khương Vũ nhìn sang Cừu Lệ, hỏi bằng giọng không dám tin: “Cho nên anh cũng đồng ý à?”
Cừu Lệ nhún vai nhìn trời: “Anh thấy mắt dì Liễu hình như không được tự nhiên lắm, có lẽ từng chỉnh qua rồi.”
“.......”
Lời này nghe sao quen tai quá nhỉ.
Cừu Lệ nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tóm lại, anh tin phán đoán của ba Tạ nhất định có lý của ông.”
Tạ Uyên: “Con trai ngoan.”
Cừu Lệ nói nghiêm túc: “Tiểu Vũ, mong em cũng tin ba đi.”
Khương Vũ nhìn bộ dạng chân chó của tên nhóc này mà cực kỳ cạn lời.
Được thôi, đến ‘ba’ cũng gọi luôn rồi.
Xem ra anh quyết tâm muốn nhận Tạ Uyên làm ba, bưng trà đưa nước phụng dưỡng bố mẹ rồi.


Đọc truyện chữ Full