Tiểu thần bảo vệ kho bạc Trang Tiền nhẹ nhàng thở ra, nhóc con như trút được gánh nặng, nói: “Vậy mẹ nói đi, chúng ta cần làm gì!”
Liễu Tố Tố vỗ vỗ đầu tên quỷ linh tinh(*) này, nói: “Nếu chú Hàn đã đối xử tốt với các con, các con lại không biết báo đáp kiểu gì, vậy các con hãy đối xử tốt với con của chú ấy. Các con còn nhớ lúc ở nhà, cậu và bác trai đã đối xử với mẹ như thế nào không?”
(*)Ý chỉ người tinh ranh, thông minh.
“Cậu đối xử với mẹ rất tốt, cậu và bác trai đều tốt với mẹ cả!”
“Đúng vậy, bởi vì cậu và bác trai là anh em với mẹ, cho nên hai người ấy muốn bảo vệ mẹ. Bây giờ ba người chúng ta và ba người chú Hàn đã là người một nhà, có phải các con cũng thành anh em với Chiêu Đệ hay không? Các con có muốn bảo vệ cô bé hay không” Liễu Tố Tố hướng dẫn từng bước.
Cô biết, ở thời đại này, có không ít khu vực vẫn tồn tại tập tục xấu là trọng nam khinh nữ, đặc biệt là trong một nơi lộn xộn không khác gì nồi lẩu thập cẩm mang tên quân khu này, loại người nào cũng có, cho nên cô nhất định phải tiêm cho hai đứa nhỏ này một mũi dự phòng trước.
Hơn nữa những lời này lại không thể nói trực tiếp trước mặt hai đứa Chiêu Đệ, chỉ có thể tìm một cơ hội ngầm trao đổi để chúng nó hiểu mà thôi.
Nghe xong lời mẹ nó, hai đứa nhỏ cái hiểu cái không gật gật đầu.
Liễu Tố Tố vừa lòng nói: “Vậy Tiểu Trình, nếu chúng ta tới quân khu, có người đánh Tiểu Tiền, con sẽ làm gì?”
“Đương nhiên là đánh người đó!”
“Tiểu Tiền thì sao?”
Nhóc con Trang Tiền yêu tiền, nhưng nó lại rất yêu thương em trai của mình.
Bởi vậy, nghe cô hỏi, nó không chút do dự trả lời: “Con sẽ giúp Tiểu Trình.”
Liễu Tố Tố lại hỏi: “Vậy về sau có người đánh Niệm Tô thì sao?”
Vấn đề vừa đưa ra này, hai nhóc con không trả lời ngay lập tức, ngược lại chúng nó suy nghĩ một hồi, cuối cùng Trang Tiền mới chần chờ hỏi: “Chúng con cũng sẽ giúp cậu ấy, bởi vì cậu ấy cũng là anh em của chúng con.”
Trang Trình vẫy vẫy móng vuốt nhỏ: “Không thể cho người ngoài bắt nạt anh em!”
Lần này, Liễu Tố Tố trực tiếp hung hăng hôn một cái trên má hai nhóc con: “Không sai! Đúng là bảo bối ngoan của mẹ!”
Người một nhà cần phải hài hòa ở chung. Có thể nói trong khái niệm hài hòa này, quan hệ giữa những đứa nhỏ là đặc biệt quan trọng, nhưng không cần biết quan hệ bên trong ra sao, vẫn không thể để người ngoài nhìn vào chê cười được.
Đây là lần đầu tiên hai đứa bé được mẹ thơm lên má, chỉ thấy khuôn mặt chúng nó đỏ rực, đứng trên mặt đất ngẩn người hồi lâu.
Mãi sau khi chúng nó phản ứng lại được, hai đứa mới cười ha hả đi theo Liễu Tố Tố tiếp tục bước về phía trước.
——
Hàn Liệt đi mua ba vé giường nằm, hai cái đều ở tầng dưới, như vậy là đủ chất hành lý của cả gia đình rồi.
Người một nhà bọn họ lăn lộn lên được xe lửa đã là 9 giờ, đoàn người chưa được ăn bữa sáng đã sớm đói bụng từ lâu.
Sáng hôm nay, Liễu Thục Vinh có luộc trứng gà, nhưng không thể ăn hết trong một bữa được, Liễu Tố Tố để Hàn Liệt đi hỏi thăm có nơi mua cơm hộp hay không.
Ở niên đại này, cơm hộp tương đối đầy đặn, chay mặn đều có, rau trộn dưa chuột, rau xanh và ớt xanh thịt xiên, bên trên mỗi phần cơm hộp còn có nửa quả trứng.
Lượng đồ ăn rất lớn, khẳng định một đứa nhỏ ăn không hết, Liễu Tố Tố đã để lại bốn phần, còn hai phần để Hàn Liệt mang đi trả lại.
“Có sợ không đủ no không?”
Liễu Tố Tố vừa nghe câu này đã biết phó đoàn trưởng Hàn chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ: “Đủ rồi, nếu mua thêm cũng vô dụng, trong túi của chúng ta có đồ ăn mà.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 60: Gây Dựng Lại Gia Đình Hằng Ngày Nuôi Con
Chương 25
Chương 25