Chỉ cần ngửi mùi hương này cũng biết tay nghề của chị ấy không thua kém đầu bếp trong tiệm cơm.
Chờ đến thời điểm chân chính được thưởng thức món mì thịt bò này, Hình Tiểu Quân mới biết suy đoán hồi nãy của hắn sai, quá sai rồi. Cái gì mà tay nghề không thua kém đầu bếp trong tiệm cơm chứ? Quả thực là ngon hơn cơm tiệm!
Mà không chỉ một mình Hình Tiểu Quân, mọi người đều ăn cực kỳ vui vẻ. Mấy ngày nay, người một nhà bọn họ đều ở trên xe lửa, ăn uống không thoải mái, người vừa mệt vừa mỏi, lúc này được một chén mì thịt bò ấm áp vào bụng, cả người từ trong ra ngoài đều sảng khoái vô cùng.
Tiểu tham ăn Hàn Trình là đứa khoa trương nhất. Suýt nữa thì thằng bé đã muốn liếm sạch cái chén trong tay nó, thế nhưng ăn sạch bong sáng bóng còn chưa đã thèm, lại hỏi: “Mẹ, con còn muốn ăn.”
“Không được ăn, ăn quá no là lát nữa sẽ bị đau bụng. Ngày mai lại ăn.” Hiện giờ trong nhà không có thuốc, nếu nửa đêm bị đau bụng thì khổ lắm.
Vốn dĩ Hàn Trình chỉ thèm ăn mà thôi, sau khi thằng bé nghe được ngày mai vẫn còn được ăn món này, nó lập tức ngoan ngoãn không nói gì nữa.
Lấy mắt thường cũng có thể thấy được hai anh em Hàn Trình ăn cực kỳ vui vẻ, mà Hàn Cẩm và Tú Tú, tuy chúng nó vẫn ngồi ăn ngoan ngoãn, không nói câu nào nhưng thật hiếm khi thấy cái miệng nhỏ ăn liên tục không muốn ngừng lại.
Hàn Liệt nhìn hai đứa bé ăn ngon lành như từ trước tới nay chưa từng được ăn món nào thơm như vậy, anh bỗng cảm thấy cục đá trong lòng mình đã rơi xuống.
Tuy anh chưa hề nói ra điều gì, nhưng trong lòng lại ngập tràn sự cảm kích với Liễu Tố Tố.
——
Cơm nước xong tiếp tục làm việc, Liễu Tố Tố vẫn ở trong phòng bếp bận rộn, nhiều thịt bò như vậy muốn làm xong tất cả, phải tốn thật nhiều sức lực và thời gian. Chờ đến khi chậu than cuối cùng tắt lửa, cô mới xử lý xong toàn bộ thịt bò nhà mình.
Không biết từ khi nào Hàn Liệt đã đi đến: “Ngày mai lại làm tiếp được không?”
“Đã làm xong rồi.” Liễu Tố Tố hoạt động cái cổ hơi tê mỏi một chút, cô phát hiện bên ngoài đã im ắng rồi: “Bọn chúng ngủ hết rồi ư?”
“Ngủ rồi.” Hàn Liệt nói xong, thấy Liễu Tố Tố còn muốn hỏi cái gì, anh vội vàng nói: “Yên tâm đi, chúng nó tắm rồi mới ngủ.”
Vậy là tốt rồi.
Hôm nay cô vừa mới thay vỏ chăn mới, nếu mấy con khỉ nhỏ bẩn thỉu kia không chịu tắm rửa gì đã đi ngủ… hậu quả cô cũng không dám nghĩ tới nữa.
Liễu Tố Tố gật gật đầu, cô chuẩn bị bỏ thịt bò khô vào bao giấy dầu, đã bị Hàn Liệt đi qua giành lấy: “Để cho tôi, cô đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.”
Đúng là giờ này Liễu Tố Tố đã mệt mỏi lắm rồi. Cô nghe anh nói vậy thì gật gật đầu, vừa bước khỏi phòng bếp, lại nghe được giọng nói của Hàn Liệt truyền đến: “Trong phích nước nóng có nước ấm.”
“Được.” Liễu Tố Tố không nhịn được cười cười, phó đoàn trưởng Hàn rất cẩn thận nha.
Nhưng chờ đến thời điểm tắm rửa, cô lại có chút không cười nổi nữa, bởi vì đột nhiên cô nghĩ đến, hiện giờ cô và Hàn Liệt đều đã kết hôn rồi, dựa theo tư duy của người niên đại này, chẳng phải tối hôm nay hai người sẽ ngủ cũng nhau ư?!
Nghĩ tới đây, Liễu Tố Tố hoảng sợ, bởi vậy lúc cô tắm rửa, cứ mải miết kỳ cọ mãi tới nửa ngày vẫn không muốn đi ra ngoài, nhưng buổi tối tháng tư trời vẫn còn lạnh, chưa được hai phút, cô đã bị đông lạnh đến phát run. Liễu Tố Tố sợ mình cảm lạnh, chỉ có thể mặc quần áo, đi ra ngoài.
Hai tay Liễu Tố Tố ôm áo khoác, càng tới gần phòng cô càng thấy mình khẩn trương tới cực điểm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thập Niên 60: Gây Dựng Lại Gia Đình Hằng Ngày Nuôi Con
Chương 34
Chương 34