TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trở Thành Tiểu Kiều Thê Của Ông Trùm Mafia
Chương 8: 8: Em Là Biến Số Mà Tôi Không Thể Nào Lường Trước Được


Trên máy bay tư nhân
Sau một đêm cuồng nhiệt cô tỉnh dậy ở một khung cảnh vô cùng lạ lẫm, Hạ Bối có chút hoang mang ngồi dậy thì từ hạ thân truyền đến một cảm giác đau đến khó tả cô nhăn mặt mà than
" Ui da..."
Khó khăn ngồi dậy, chiếc đầm lụa hai dây đã được mặc trên người cô lúc này quyến rũ đến khó cưỡng, Hạ Bối có chút khát nước nhưng ly nước trên bàn đã không còn một giọt, cô khó khăn ngồi dậy, chân cô đã không còn sức chưa đi được nữa bước đã ngã khuỵu xuống đất, mái tóc xả dài che đi khuôn mặt đỏ bừng của cô.

Tựa lưng vào giường, chân co lại hai tay chạm vào gò má nóng hỏi, không ngừng nhớ về đêm qua
Cô gục mặt xuống đầu gối, đỏ bừng vì ngại ngùng trên đỉnh đầu không ngừng bốc khói nếu là trước kia thì nó chính là sự ghê tởm đến tột cùng đến nỗi khi làm xong cô liền chạy vô nhà tắm kì đến chảy máu còn bây giờ thì khác có lẽ cô cũng khá thích nó
Ai cũng thích điều này sao, nó đau nhưng cũng khá tuyệt....!
Cô ngưng một vài giây không hiểu mình đang nghĩ cái quái gì nữa lại tiếp tục đỏ mặt

Lục Cảnh Thâm bước vào thấy cô ngồi trên nền gục mặt xuống cứ nghĩ cô khóc không nghĩ nhiều bước nhanh đến bế cô lên, Hạ Bối bất ngờ hai tay theo phản xạ mà vòng qua cổ hắn gương mặt đỏ bừng, đôi mắt to long lanh hàng mi dài khẽ động
" Tại sao em lại ngồi đây?"
Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn xuống rồi lại nhìn lên, Lục Cảnh Thâm kiên nhẫn nhìn cô đang định giở trò gì, Hạ Bối nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẩm của anh chỉ vài giây lại đỏ mặt nhìn sang chỗ khác nhỏ giọng đáp
" Em muốn uống nước nhưng khi bước xuống giường lại bị té cho nên...!"
Lục Cảnh Thâm vừa nghe cô trả lời vừa bế cô ra ngoài phòng, đến chỗ anh đang làm việc, đặt cô xuống lấy cốc nước cho cô uống, Hạ Bối nhận lấy uống không ngừng
" Uống từ từ thôi không ai dành của em đâu "
Anh ngồi xuống ghế kế bên nhìn cô gái nhỏ uống nước, hôm qua là lần đầu của cô nhưng anh không kìm được mà hành cô cho đến gần sáng bây giờ chắc cô còn rất mệt mỏi
" Hôm qua tôi nên kìm lại dù sao cũng là lần đầu, em cũng nên nghĩ ngơi thêm khi nào đến nơi tôi sẽ gọi em "
Bây giờ cô mới để ý cô không còn ở phòng đó nữa mà đang trên máy bay, nhìn ra bên ngoài cửa sổ cô thích thú ngắm nhìn quên mất mọi chuyện
" Chúng ta sẽ đi đâu vậy "
Nhìn gương mặt hớn hở của cô mà anh muốn ngay lập tức vồ tới hôn cô, nhìn những vết hôn lúc ẩn lúc hiện trên làn da mịn màng noãn nà của cô không khống chế được mà ép cô vào tường, Hạ Bối cảm thấy lạ nên quay lại, cơ thể cường tráng đang dồn cô một góc chú thỏ bé nhỏ đang không biết một mối đê doạ đang đến gần ngây ngốc hỏi
" Anh làm gì....!ưm..."
Một lần nữa cô bị anh chiếm tiện nghi, hôn cô ngấu nghiến đến khi cô chịu không nỗi nữa mới lưu luyến tách rồi, đúng là tiểu hồ ly mà chỉ nhìn mặt cô thôi là đã có thể làm anh nóng lên rồi, nhưng anh chỉ đành kìm hãm ham muốn này lại, lấy mềm quấn lấy cơ thể cô vuốt tóc yêu chiều
" Ngủ đi "
Hạ Bối phụng phịu má hờn dỗi như một đứa trẻ, quay mặt sang nhìn cửa sổ nhìn tầng mây đẹp đẽ
Phía bên căn biệt thự Hạ Anh Anh đứng ở ngoài đắt ý bước vào nhưng đã bị thuộc hạ của Lục Cảnh Thâm chặng lại, cô ta tức giận quát
" Các người biết tôi là ai không hả mà dám cản, có tin tôi gọi em gái mình ra xử lý mấy người không?"

Thật là vô liên sỉ mà, khi Hạ Bối kết hôn người nhà cô chả có ai thèm đến dự cô cũng chẳng muốn để tâm đến nắm tay anh đi vào lễ đường, bây giờ thì sao người chị ba đáng quý của cô lại mặt dày đến trước nhà cô ra oai.

||||| Truyện đề cử: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường |||||
" Em gái của cô là ai chúng tôi không cần biết chúng tôi chỉ biết mệnh lệnh của Lục gia đưa ra là tối thượng "
Cô ta đen mặt nghiến qua nghiến lại không ngừng gọi điện cho Hạ Bối nhưng mà ả ta không hề biết Hạ Bối đã nén sim đi từ lâu rồi bây giờ sẽ không ai có thể gọi cô được nữa
Không gọi được cho Hạ Bối, Hạ Anh Anh tức điên lên liếc mắt nhìn một lượt thầm thề rằng sẽ có một ngày cô ta sẽ là nữ chủ nhân của ngôi nhà này đến lúc đó hành hạ những tên này cũng chưa muộn
Hạ Bối lúc này đang ngủ say sưa trong lòng của Lục Cảnh Thâm không biết trời đất là gì, muốn gọi cô cũng chỉ là khi có mùi đồ ăn xuất hiện mà thôi.

Cố Tử Minh từ đâu xuất hiện vẻ mặt vội vả
" Lão đại...!"
Lục Cảnh Thâm giơ ngón trỏ đặt lên miệng suỵt nhẹ một cái ra hiệu giữ im lặng để cho Hạ Bối ngủ.


Cố Tử Minh lần đầu thấy lão đại mình yêu chiều một người phụ nữ đến như vậy có chút không quen nhưng lệnh của lão đại nhà anh vẫn là trên không thể làm trái chỉ có thể nhỏ giọng hết mức có thể
" Lão đại, lúc nãy bên bảo an nói có cô gái muốn vào trong, giọng điệu vô cùng hóng hách "
" Đã tra ra là ai chưa?"
" Là Hạ Anh Anh, cô con gái thứ ba của nhà họ Hạ trước đây thường xuyến đến quán bar của chúng ta "
Lục Cảnh Thâm hừ lạnh một cái, chị em nhà Hạ gia không ai tốt cả là những kẻ vì quyền cao mà không từ thủ đoạn, trước khi gặp Hạ Bối anh cũng đã nhận ra ý đồ của Hạ Anh Anh cô ta muốn vị trí bà Lục thường xuyên muốn tiếp cận anh nhưng anh không để tâm càng không muốn vướng vào gia đình đó
" Trực tiếp cảnh cáo đi "
Cố Tử Minh nhận lệnh rồi rời đi ngay để lại không gian riêng tư cho hai người
Hạ Bối, có lẽ em chính là biến số mà tôi không thể nào lường trước được.


Đọc truyện chữ Full