TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trở Thành Tiểu Kiều Thê Của Ông Trùm Mafia
Chương 25: 25: Chỉ Cần Em Không Buông Tôi Quyết Không Rời


Bài Blackjack là một trò chơi cần có nhiều người chơi mới có thể mang tính hồi hộp và hấp dẫn, nó mang yếu tố may rủi dựa vào sự lựa chọn của người chơi, nhưng lần này thì chỉ cần hai người là đủ rồi
Dealer xóc bài và phổ biến luật chơi
" Vậy tôi xin phép phổ biến luật chơi blackjack ở sòng bạc này.

Người chơi và dealer sẽ giữ hai lá bài, dealer sẽ giở một lá và người chơi sẽ giở hai lá, nếu hai lá bài của dealer nhỏ hơn 16 thì rút thêm còn trên 17 thì giữ lại.

Bài của người chơi gần 21 nhất thì người đó sẽ thắng, nếu bài của cả hai bằng nhau thì bất phân thắng bại, nếu bài vượt quá 21 thì theo luật bust* thì người đó sẽ thua "1
* bust gọi một cách dân dã là quắt, quát, ngoắt

Blackjack là trò chơi trong đó A là 1 hoặc 11 tuỳ bản thân lựa chọn sao cho có lợi nhất, còn J Q, K là 10, những lá còn lại dựa theo số của mỗi lá bài, ví dụ nếu bạn có lá 9 và K thì tổng cộng lại bạn có 19 điểm, nó chung là trò chơi này xem ai gần số 21 hơn thôi
" Trong trò chơi này người chơi đặt trước, mời người chơi đặt "
Hạ Bối nhìn những con chip chất cao như núi không nỡ tiêu, cả cuộc đời của cô không biết cấm bao nhiêu bình hoa mới đủ đóng này nữa, Lục Cảnh Thâm biết cô không nỡ nên đã lấy con chip màu đen đặt trước, Hạ Bối nhanh tay cản anh lại
" 100 đô lận đó "
Không nhịn được anh chỉ đành cười phá lên, sòng bạc này của anh dù anh có tiêu bao nhiêu cũng về tay anh vậy mà cô lại tiếc ngăn anh lại
Hạ Bối không hiểu tại sao anh lại cười, có chút xấu hổ cô tiếc tiền cho anh mà tại sao anh lại cười cô như thế chứ, cô quay đi chỗ khác vẻ mặt hờn dỗi.

Anh cố nhịn cười lại dỗ dành cô, quả là cô nàng ngốc đến đáng yêu mà
Đánh nhân viên một phen hú hồn, trời ạ lần đầu tiên họ nhìn thấy Lục gia cười mà nụ cười này là nụ cười sảng khoái, cô gái này là thần thánh phương nào xuống để thuần hoá đại ác ma này cơ chứ
" Còn giận, đây là sòng bạc của tôi em lo gì "
Hạ Bối ngớ người ra, vậy cô lo bò trắng răng rồi nơi này là sòng bạc của anh dù anh có tiêu bao nhiêu thì cũng về tay anh, vậy mà nãy giờ cô lo chỗ này chỗ kia, nhưng cô vẫn còn giận do anh không nói cho cô là mình đến sòng bạc của anh nếu không thì cô cũng đâu thành con ngốc lo chuyện không đâu cơ chứ
Biết cô giận vì không nói là mình sẽ đến địa bàn của anh nhưng anh lại là người không biết cách dỗ dành, không biết cách dỗ thì dọa vậy, mạnh mẽ kéo ghế cô lại gần mình, Hạ Bối cứ nghĩ mình sẽ ngã nên theo quán tính nắm lấy cánh tay to lớn của anh chưa kịp định thần thì đã bị những lời nói của anh phát dọa
" Em mà còn giận thì anh chỉ có thể làm chuyện khác để em hết giận thôi "
Giọng nói trầm ấm pha một chút biến thái, Hạ Bối hiểu ngay ý nghĩ của anh nên đã đẩy anh ra còn không quên mắng anh
" Biến thái "
Hạnh phúc này cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, Hạ Bối chơi rất vui vẻ mặc dù đã bị anh bắt nạt, bị anh trêu đùa nhưng nụ cười trên môi cô mãi không dứt, chỉ muốn nó dừng ở khoảng khắc này mãi để anh có thể ngắm cô lưu rõ nụ cười này vào sâu tâm trí

Khương Thanh ở ngoài cửa nhìn trộm, bà biết tình cảm của Lục Cảnh Thâm dành cho cô bé này nhưng mà khi biết tình trạng của cô thì bà không khỏi nghĩ đến việc kêu anh ly hôn, khi đến đây bà nghĩ rất nhiều cách để ép cô rời khỏi con trai bà nhưng mà khi nhìn thấy cô, cô gái dễ thương ở biển bà đã nghĩ lại, lắng nghe những chuyện xảy ra với cô và bà đã hiểu nguyên nhân nhưng nó không đủ để biến một cô gái lạc quan đáng yêu hay cười lại rơi vào tình trạng không kiểm soát như vậy, nhất định bà phải tìm cách trị khỏi cho cô
" Mẹ à, anh ấy mà phát hiện nhất định lại sẽ nổi trận cho mà xem "
Lục Cảnh Diễn ở phía sau cảnh báo, lần trước bị cảnh cáo một lần ở biển rồi, anh không muốn bị nhốt ở trong khách sạn nữa đâu thật là một thảm kịch mà
" Thằng oắt con mày sợ thì biến đi chỗ khác đi "
Thở dài một hơi sau đó dùng sức lôi người mẹ nghịch ngợm của mình đi, nhìn xem với những hành động trẻ con này của bà ai mà nghĩ bà đã 45 tuổi không cơ chứ.

Khương Thanh giãy giụa, bà còn muốn chụp thêm để làm kĩ niệm mà
" Buông mẹ ra, thằng oắt con dám đối xử với mẹ mình như vậy đó hả "
Lục Cảnh Diễn tỏ ra mệt mỏi trả lời
" Vâng vâng vâng, con chỉ muốn cứu sống bản thân của mình thôi "
Đã gần nữa năm rồi, thời gian trôi ra thật mau mới ngày nào cô còn lo sợ, hằng đêm không thể ngủ vậy mà nhìn xem cô lại lựa chọn đúng đắn nhất cưới anh, có lẽ bản hợp đồng có thể là vách ngăn giữ cô và anh thành một cặp bình thường nhưng mà nó không thể ngăn được trái tim cần lắm sự yêu thương.


Cô yêu anh, yêu anh đến điên cuồng nhưng cô không thể làm được gì thêm ngoại trừ ngoan ngoãn đợi anh về, trầm luân trong chính tình dục của anh, cô không thể ghen tuông càng không thể ích kỷ bởi vì cô sợ anh chán ghét cô rồi bỏ cô
Trên xe Hạ Bối mệt mỏi dựa vào vai anh ngủ say, nước mắt cô vô thức rơi, miệng nói lớ mớ nắm chặt lấy tay anh
" Đừng rời xa em "
Dù là nói mớ nhưng nó khiến anh có chút cảm động vì nó có thể chứng mình rằng trong trái tim cô có anh, đặt nụ hôn lên đỉnh đầu, dịu dàng vút lấy nước mắt cô
" Chỉ cần em không buông tay tôi quyết không rời "
Lời khẳng định chắc nịch đến từ phía anh, không biết từ lúc nào anh lại yêu cô gái này sâu đậm đến vậy đù cô có muốn buông tay thì anh nhất định sẽ ép cô ở lại, dù cô có hận anh cũng được chỉ cần cô ở bên cạnh anh thế là đủ
Chiếc xe hạnh phúc chạy bon bon trên đường, ánh đèn đường chiếu rọi lấy hai chiếc nhẫn sáng chói như đã ứng định mối nhân duyên tuyệt đẹp của hai người.


Đọc truyện chữ Full