TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 140: Chương 140: Cá Lớn Cuối Cùng Cắn Câu Rồi

CHƯƠNG 139: CÁ LỚN CUỐI CÙNG CẮN CÂU RỒI

Editor: Luna Wong
Tề quản sự chiếm được lời chắc chắn của Vu thị, lúc lại gặp Tần Minh Triết, nói càng thêm cứng rắn.

“Tần công tử, ngày hôm nay lại phải để cho ngươi thất vọng rồi, ngươi nhìn một cái, giá rau xanh hôm nay so với hôm qua lại tăng lên hai mươi văn, có thể nói là mỗi ngày một dạng, chủ nhà bên kia cũng phá lệ coi trọng, thế nào cũng không thể làm chuyện mua bán lỗ vốn.”

Vẻ lo lắng trên mặt Tần Minh Triết càng phát rõ ràng: “Tề quản sự cũng là biết, trước người nói, nguyện ý cùng ta ký kết khế ước, sau đó ta liền thuê thương thuyền đều luôn rồi, hôm nay đều đang đậu ở bến tàu rồi, đậu một ngày sẽ giao nộp thêm một ngày thuế ngân, nếu là hiện tại người nói cho ta biết, không thể bán bả rau xanh cho ta, như vậy tổn thất này quá lớn. . .”

“Trong lòng ta cũng hết sức đồng tình với ngươi, nhưng là chủ nhà lên tiếng, ta có thể làm sao đây?”

Tần Minh Triết từ trong ống tay áo móc ngân phiếu ra, trực tiếp đẩy đến trước mặt của Tề quản sự: “Tề quản sự, nếu cuộc mua bán này không thành, ta trở lại Giang Nam sợ rằng đến một nơi sống yên ổn cũng không có, nên còn phải thỉnh người hỗ trợ nhiều hơn, ân tình hôm nay, tương lai sẽ hậu báo.”

Tề quản sự nhìn số lượng ngân phiếu, trong mắt lóe lên vẻ hài lòng: “Như vậy đi, ta có thể chỉ cho ngươi con đường, liền nhìn xem ngươi có nguyện ý đi hay không.”

Tần Minh Triết liên vội vàng đứng dậy, quay Tề quản sự cung kính hành lễ: “Thỉnh người công khai.”

“Giá của rau xanh một mực tăng lên, nên cuộc mua bán này nếu phải ký kết khế thư, giá tiền này cũng không thể định ra một số thực.”


“Nhưng nếu là không định ra số thực, lại nên làm như thế nào?”

“Suy nghĩ của người buôn bán như ngươi sao lại như chết vậy, ta nghe nói ở Giang Nam nếu là sớm ký kết khế thư buôn bán, trên giá đều là phù động lên xuống theo giá thị trường, cuộc mua bán này của chúng ta, tự nhiên cũng có thể làm theo.”

Tần Minh Triết hơi sửng sờ, lập tức trên mặt bắn ra hỉ sắc mãnh liệt: “Tề quản sự nói phải, là đầu óc của ta chết, đa tạ người chỉ điểm.”

“Đây có cái gì đây, chúng ta đều là hòa khí sinh tài.” Nói xong câu đó, Tề quản sự giơ tay lên liền thu ngân phiếu trên bàn vào trong tay áo.

“Tề quản sự nói đúng, hòa khí sinh tài.” Tần Minh Triết đầy mặt rực rỡ tiếu ý, “Như thế, hiện tại ta định ra khế thư.”

“Được.” Tề quản sự cũng biết mấy ngày nay mình làm khó đến Tần Minh Triết sắp hỏng rồi, nếu sự tình đã thương định xong, liền không có cố ý kéo dài thêm nữa.

Rất nhanh, khế thư định ra xong, Tần Minh Triết ký tên của mình vào, ấn vân tay lên, giao cho Tề quản sự, nhìn thấy Tề quản sự thống khoái ký tên, sau đó lấy con dấu của Thẩm gia đơn độc dùng để buôn bán ra ấn lên, hỉ sắc trong mắt rốt cục mang cho ôn độ.

Thành!

Cá lớn đã nuốt trọn lưỡi câu rồi, còn muốn phun ra, hãy xem người câu cá có nguyện ý nới lỏng tay hay không!

Tự cất xong hai phần khế thư, Tần Minh Triết vội vã để người lên rượu ngon, cùng Tề quản sự vui sướng uống, đợi được cơm nước no nê, lại chu đáo săn sóc tiễn người lên xe ngựa.


Hắn vừa về tửu lâu, Tần Oanh Tư lại nhảy ra ngoài: “Đại ca, thành rồi?”

Tần Minh Triết mang người về tới gian phòng, lúc này mới lấy khế thư trong ống tay áo ra: “Thành rồi!”

Noveltown.com
“Thật tốt quá, cuối cùng cũng không có cô phụ kỳ vọng của cô nãi nãi .” Tần Oanh Tư cao hứng dậm chân, sau đó xoay người liền đi ra cửa, “Ta sẽ đi nói cho cô nãi nãi nghe tin tức tốt này ngay bây giờ.”

“Trên đường cẩn thận một chút, đừng để cho người nhận ra dị thường.”

“Yên tâm đi.”

Hứa Vân Noãn gặp được Tần Oanh Tư, thấy hỉ sắc trên mặt nàng, trong lòng nhất thời có đáy: “Ta nói sáng sớm hôm nay, chim khách trên cây cứ kêu, nguyên lai là bởi vì ngươi!”

“Gặp qua cô nãi nãi, là cô nãi nãi liệu sự như thần.”

Tần Oanh Tư hành lễ xong đứng dậy, nhìn Hứa Vân Noãn ngồi ở trên nhuyễn tháp, trong lòng yên lặng cảm thán, vị tiểu cô nãi nãi này của Mục gia, thật đúng là không lời để tả.


Hôm nay nàng mặc một thân thường phục màu tím nhạt, áo và ống tay áo thêu chuỗi hoa tử đằng, tóc đơn giản búi thành song hoàn kế, chuế dùng hoa xuyến tử sắc thủy tinh điêu khắc thành hoa tử đằng, một mắt nhìn lại, phá lệ sinh cơ bừng bừng.

Lúc này Hứa Vân Noãn tiếu ý dịu dàng, hơi trắc trắc tay, bộ diêu rũ xuống liền phát sinh tiếng vang thanh thúy, để dáng tươi cười sáng rỡ của nàng, càng phát chói mắt.

“Các ngươi làm không tệ, chuyện kế tiếp, chỉ cần thuận thế làm là được rồi.”

“Cô nãi nãi muốn bắt đầu ức chế giá rau trong kinh thành sao?”

“Làm sao có thể, giá của rau xanh chí ít còn phải tăng thêm ba bốn ngày nữa.”

“Còn phải tăng?” Tần Oanh Tư thoáng vừa nghĩ, liền hiểu cách nghĩ của Hứa Vân Noãn.
Chỉ cần giá rau tiếp tục tăng lên, người Thẩm gia sẽ càng ngày càng đắc ý, chờ loại đắc ý này bay lên đến đỉnh điểm, sau đó sẽ chợt chặn ngang chặt đứt, đó mới thật là đau nhức đến xương.

Vị cô nãi nãi này là một người ngoan a!

Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng cười cười, cũng không có giải thích quá nhiều.

Noveltown.com
Đợi Tần Oanh Tư rời khỏi, Hàn Yên tựa hồ có chút không giải thích được: “Tiểu thư, vì sao người nhất định phải để cho Tần Minh Triết và Thẩm gia ký kết khế thư? Kỳ thực dựa theo phát triển bây giờ, dù cho không định khế thư, lúc giá rau hạ xuống, Thẩm gia cũng sẽ bán, không thể nhìn rau héo nát trong noãn bằng, nên cuối cùng vẫn là sẽ chọn Tần Minh Triết.”

“Đối phó người mình nhìn không vừa mắt, tự nhiên cẩn thận thêm chút đều không quá đáng, huống chi, ngươi đã quên điểm trọng yếu nhất.”


“Nô tỳ ngu dốt, thỉnh tiểu thư công khai.”

“Còn nhớ rõ, trước đây vì sao Thẩm gia kiến tạo noãn bằng không?”

“Lúc đó tìm mượn cớ, bảo là muốn giúp đỡ Đoan vương điện hạ chia sẻ áp lực, thử xem phương pháp trồng rau xanh trong noãn bằng của người dâng lên một chút xem có được hay không.”

Trong mắt Hứa Vân Noãn lóe lên một tia tiếu ý mỏng lạnh: “Người Thẩm gia từ xưa giờ đã như vậy, đã muốn tiện nghi, lại muốn được gọi là sạch. Rau xanh này trồng thành công, có thể giúp bọn hắn đổi thành bạc, vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như ta ép giá rau xuống hoàn toàn, Thẩm gia đại khả bỏ qua những ngân lượng này, sau đó bán những loại rau xanh này với giá thấp cho bách tính trong kinh thành, thậm chí nói trắng ra là tặng không. . .”

Trong lòng Hàn Yên kinh ngạc: “Thẩm gia sẽ làm như vậy?”

“Nếu là không có phần khế thư này, có tám phần mười khả năng. Thẩm gia nhất quán sẽ nghĩ hết biện pháp mở rộng lợi ích của mình đến lớn nhất, nếu như những thứ rau xanh này không thể giúp bọn họ kiếm tiền, vậy dĩ nhiên là phải mượn để dương danh thật lớn. Hơn nữa lúc này, quan hệ của Thẩm Vân Sơ và Đoan vương điện hạ cực kỳ vi diệu, nếu là Thẩm gia có uy vọng cao hơn một tầng ở trong lòng bách tính, có thể thật to xoay danh tiếng tổn thương lúc trước, nói không chừng, còn có thể bằng vào danh tiếng này tạo áp lực cho Đoan vương và hiền phi.”

Hàn Yên yên lặng đè kinh thán trong lòng xuống: “Bọn họ nghĩ làm sao chu toàn hơn đi nữa, cũng vẫn là tiểu thư càng tốt hơn.”

Nhãn thần của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng khẽ động, không khỏi rũ đôi mắt xuống: “. . . Trải qua nhiều, từ từ sẽ hiểu.”

Những thứ này đều là nàng dùng huyết lệ, từng chút lục lọi ra ngoài, nếu là có thể, có ai không muốn thiên chân vô tà?

Nhưng là nàng không có tư bản như vậy, nàng còn có huyết hải thâm cừu trên người của ba vị gia gia chưa báo, còn có Mục gia phải khuynh tâm thủ hầu. . .

Bất quá, bây giờ nói, cũng không có gì không tốt, nhìn cừu địch ngày xưa từng người một quỳ gối ở trước mặt, không phải thoải mái hơn một chút sao?


Đọc truyện chữ Full