TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 147: Chương 147: Cô Nãi Nãi Muốn Đào Hố Nhỏ

CHƯƠNG 146: CÔ NÃI NÃI MUỐN ĐÀO HỐ NHỎ

Editor: Luna Wong
Hứa Vân Noãn vốn là muốn cố ý đùa Mục Trần Tiêu một chút, nhìn thần sắc hắn lộ ra ngượng ngùng, nào biết nghe được nụ cười này của hắn, ngược lại như là bản thân đầy tính trẻ con.

“Hừ, ta hiện tại không vui, tôn nhi ngươi phải bồi thường cho ta.”

“Ta nghe cô nãi nãi, ngươi nói thường thế nào thì thường thế đó.”

Trong lòng Mục Trần Tiêu tràn đầy dung túng, đối mặt với khuôn mặt tươi cười này, đối mặt với đôi mắt song trong suốt này, có ai sẽ cự tuyệt yêu cầu nàng nói chứ?

Hứa Vân Noãn tiến lên đẩy xe lăn của Mục Trần Tiêu: “Chúng ta đây nói xong rồi, hai ngày trước ta nghe Tôn Bạch nói, hắn phát hiện một sạp nhỏ, trên sạp nhỏ tử kia bán đậu hoa, cực kỳ tinh khiết và thơm nồng, ta đã thương nhớ mấy ngày rồi, ngươi theo ta đi nếm thử.”

“Được.”

Cước bộ của Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng, trước đây lúc tu sửa Tứ Quý các, liền nghĩ đến Mục Trần Tiêu lên xuống bất tiện, bởi vậy cầu thang là cố ý cải tạo, lo lắng cửa trước có người nhiều như vậy, hai người bọn họ liền lặng lẽ từ hậu môn ra ngoài.

Chỉ là không nghĩ tới, cửa sau lại cũng có bách tính tụ tập, thấy Hứa Vân Noãn, nhãn thần chợt sáng lên.

“Là Mục gia cô nãi nãi còn có Mục tướng quân!”

“Tiểu đông gia, trong Tứ Quý các miễn phí tặng rau xanh, thực sự sẽ không lỗ sao?”


Nếu là lỗ, thì không mở nổi nữa rồi, sau này mùa đông còn chiếm tiện nghi sẽ không có chuyện tốt như vậy nữa.

Hứa Vân Noãn có chút ngoài ý muốn, bất quá như trước cười trả lời: “Yên tâm đi, trước bán rau xanh nhất đẳng, kiếm một ít bạc, hơn nữa chi nhánh bên kia của Tứ Quý các bán nấm, ít nhiều vẫn có thể cân đối một ít.”

“Không lỗ tiền là tốt rồi, chúng ta còn ngóng trông Tứ Quý các có thể tứ quý thường thanh, hồng hồng hỏa hỏa.”

“Ta đây mượn chúc lành của các ngươi!”

Hứa Vân Noãn hàn huyên hai câu với mọi người chút, liền đẩy Mục Trần Tiêu ly khai.

Mục Trần Tiêu quay đầu lại, thấy khóe môi của Hứa Vân Noãn nâng lên, nỗi lòng cũng thả lỏng theo: “Tất cả mọi người rất thích cô nãi nãi.”

“Bọn họ thích không phải con người của ta, mà là mấy thứ ta miễn phí tặng đi.” Hứa Vân Noãn thấy rõ ràng.

“Ai bảo cô nãi nãi rộng lượng.”

“Ta không rộng lượng như vậy, ta chính là không thích những người tương tự như Thẩm gia ! Bọn họ kiến tạo noãn bằng, rõ ràng là thấy Tứ Quý các náo nhiệt, muốn mượn đám rau này chia một chén súp, lại cứ còn tìm lý do đường hoàng, nói cái gì vì Đoan vương điện hạ phân ưu, giúp đỡ thử nghiệm quyển tâm ta đưa lên, quả thực dối trá tới cực điểm.”

“Có chút quan viên từ xưa giờ đã như vậy, bất luận làm cái gì, đều muốn có một thiện danh.” Mục Trần Tiêu ngữ khí bình thản, tựa hồ liên trào phúng cũng không tiết.

Hứa Vân Noãn cong khóe môi: “Nên ta đây không phải cung cấp cho bọn hắn một cơ hội dương danh tốt sao? Nếu muốn có danh hào làm việc tốt, sẽ phải phun chút máu ra ngoài, bách tính cũng không phải dễ gạt như vậy.”


Noveltown.asia
Hai người vừa nói chuyện, vừa đi về phía trước, dòng người hai bên đường hi nhương, lại tựa hồ như có một bầu không khí như có như không, cắt đứt hoàn toàn hai người với tiếng động lớn rầm rĩ.

Bất tri bất giác liền đi tới trước sạp nhỏ bán đậu hoa, lão bản quầy hàng là một đôi phu thê trẻ tuổi.

Lúc này người đều bận rộn đến Tứ Quý các lãnh rau xanh miễn phí, nên sạp cũng không có người ăn cái gì.

Nhìn thấy Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn qua đây, phụ nhân coi chừng sạp vội vã đứng lên, quay phu quân của mình ra hiệu.

Nam nhân liên vội vàng đứng dậy, tiến lên liền chà lau bàn: “Mục tướng quân, Hứa cô nương, hai vị đến ăn cái gì?”

“Nghe hỏa kế của Tứ Quý các nói, đậu hoa chỗ ngươi vô cùng ngon, nên ta và Trần Tiêu liền tới nếm thử.”

Nam nhân kích động sắc mặt phiếm hồng, vội vã gọi nương tử nhà mình: “Mau cho Mục tướng quân và Hứa cô nương hai chén đậu hoa.”

Phụ nhân mím môi cười cười, động tác dứt khoát mở nồi thiết ra.

Xới đậu hoa tuyết trắng vào trong chén sứ, để ở trên bàn, hơi run rẩy, sắc như tuyết trắng, nõn nà, còn chưa vào miệng đã có một cổ mùi thơm nhàn nhạt tinh khiết liền bay vào chóp mũi.

Nam tử giúp đỡ bưng một ít gia vị tới, thận trọng đặt ở trên bàn, sau đó liền có chút thấp thỏm bất an.


“Vậy Mục tướng quân và Hứa cô nương có phải ăn không quen hay không, có thể thêm chút sốt, nước sốt này là nương tử nhà ta tự mình làm, ăn rồi mọi người đều nói ngon.”

Hai mắt của Hứa Vân Noãn sáng trông suốt, cầm lấy muỗng nhỏ rót đầy sốt lên một thìa đậu hoa, sau đó lại thả một chút hành lé xanh tươi và đậu phộng nghiền nát đã ran qua mỡ, sau đó liền không kịp chờ đợi thả thìa vào trong miệng.

Hương khí thuần hậu của càng nồng nặc, vị lại ôn nhuận trơn mềm, phảng phất vào miệng thì tan đi.

Phối nước sốt rất hợp, để vị đạo của đậu hoa càng thêm mặn thơm ngon, lại cũng sẽ không lấn áp đậu hoa.

“Tôn nhi mau nếm thử, đậu hoa này đích thật không tệ.”

Nhìn dáng dấp thỏa mãn của Hứa Vân Noãn, Mục Trần Tiêu liền không rõ lại có khẩu vị, học bộ dáng của nàng điều phối xong đậu hoa, sau đó liền ăn một ngụm lớn: “Ngon.”

Noveltown.asia
Một bên phu thê nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt đều là vẻ cao hứng, bọn họ cũng không ở một bên quấy rối khách nhân ăn, thối lui đến một bên ngồi chờ. Phụ nhân thấy phu quân nhà mình ra mồ hôi trán, biết được trong lòng hắn khẩn trương, liền rót một chén nước ấm đưa tới.

Nam nhân tiếp nhận uống một hớp lớn, vẻ mặt đều là tiếu ý thỏa mãn, sau đó lại rót đầy chén bước, đưa cho nương tử nhà mình.

Gương mặt của phụ nhân ửng đỏ, lại cũng không có chối từ, liền ở tay hắn uống hai hóp, sau đó liền mím môi cười.

Dư quang khóe mắt của Mục Trần Tiêu thấy một màn như vậy, động tác ăn đậu hoa bỗng nhiên ngừng lại.

Hứa Vân Noãn nghi ngờ ngẩng đầu, nháy mắt một cái nói rằng: “Làm sao vậy?”

“Ta. . . Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đậu hoa trong bát của ta đây rất khác. . .”


“Ân?”

Vị đạo rất khác? Chẳng lẽ ăn ngon hơn trong chén của chính mình?

Hứa Vân Noãn nghĩ, động tác cực kỳ tự nhiên cầm cái thìa múc một thìa đậu hoa trong chén của Mục Trần Tiêu, bỏ vào trong miệng thưởng thức: “Ta cũng không cảm thấy có cái gì khác nha?”

Tay của Mục Trần Tiêu nắm cái thìa chợt cố sức, thiếu chút nữa bóp gãy thìa, nhìn khóe môi của Hứa Vân Noãn hiện lên thủy nộn, chỉ cảm thấy trong sát na tâm như nổi trống.

“. . . có thể. . . Có thể là vừa rồi thường thức sai rồi.”

Hứa Vân Noãn cũng không có để ý, vì xem chê cười của Thẩm gia, nàng đến cơm sáng không ăn quá nhiều, lúc này đậu hoa phá lệ hợp khẩu vị, tự nhiên ăn nhanh chút.

Mục Trần Tiêu nhìn dáng dấp nàng ăn, chợt cảm thấy đậu hoa trong bát mất đi lực hấp dẫn: “Cô nãi nãi. . .”

“Trong Tứ Quý các tìm một vòng lại không tìm được người, nguyên lai hai người các ngươi ở chỗ này!” Một đạo âm thanh trong trẻo truyền đến, chợt cắt đứt lời của Mục Trần Tiêu.

Hứa Vân Noãn ngẩng đầu lên, nhãn thần hơi giật giật, người này quả nhiên không chịu nỗi bị nhắc, nàng mới nghĩ trong lòng vị Đoan vương điện hạ này, đã tìm tới trước mặt, đây thì không thể trách nàng đào một hố nhỏ.

“Trữ công tử, muốn cùng đi ăn một chút gì không?”

Đoan vương mặc phổ thông, Hứa Vân Noãn cũng không vạch trần thân phận của hắn.

Đoan vương đi tới, ngồi xuống tới gần bên Mục Trần Tiêu, không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy lúc này chợt có chút lạnh.

“Vừa rồi cảm giác trong bụng quá đói, lúc này ngửi thấy được vị đạo càng không chịu nổi, làm phiền lão bản lên hai chén đậu hoa.”


Đọc truyện chữ Full