TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Quốc Sắc Kiều Phi
Chương 166: Tôn Nhi Đã Không Thơm Nữa Rồi


CHƯƠNG 165: TÔN NHI ĐÃ KHÔNG THƠM NỮA RỒI


Editor: Luna Wong

Hứa Vân Noãn để lại cụ thể địa chỉ cho lão bá chưng lê cao, sau đó mới theo Mục Trần Tiêu lên xe ngựa.


Mục Trần Tiêu nhìn Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng mà xoa chân, không khỏi có chút lo lắng: “Cô nãi nãi mệt mỏi sao?”


Hứa Vân Noãn gật đầu: “Vừa rồi chơi không cảm thấy gì, lúc này dừng lại hai chân liền có chút nhức mỏi.”


“Đều tại ta quá nặng, còn để cô nãi nãi cứ đẩy.”


“Ân, không sai, cho nên vẫn là phải để Tiền chưởng quỹ tìm một chút công tượng, xem có thể sửa lại xe lăn lần nữa hay không.” Hứa Vân Noãn tự định giá cực kỳ chăm chú, “Xe lăn nhẹ nhàng linh hoạt một ít, tốt nhất tốc độ nhanh như gió, đến lúc đó sẽ chơi rất vui, quay đầu lại thêm chút tiền công cho công tượng, để cho bọn họ suy nghĩ.”


Trong lòng Mục Trần Tiêu vốn có còn có chút khó chịu, nghe được lời nói này của nàng, về điểm không được tự nhiên này trong một sát na biến mất vô tung vô ảnh.


“Đãi ngộ của cô nãi nãi tốt như vậy, ta đều muốn làm công tượng cho ngươi.”


“Giống như ngươi vậy chỉ biết ở trên chiến trường đánh giết, vậy khẳng định không thể lấy.” Hứa Vân Noãn lắc đầu, dáng dấp có chút ghét bỏ.


“Sao cô nãi nãi lại có thể ghét bỏ tôn nhi nhà mình được chứ?”


“Vậy ngươi nói một chút, ngoại trừ lĩnh binh đánh nhau, ngươi có thể có sở trường gì khác nữa?”


“Những thứ khác. . .” Mục Trần Tiêu mím môi nghiêm túc suy nghĩ chỉ chốc lát, đáy mắt hiện lên một tia lượng sắc, “Không phải ta còn có thể nhóm lửa sao?”



“Không phải ta nói ngươi, lửa ngươi nhóm kia, lúc nhỏ lúc to, lúc lạnh lúc nóng, quả thực không được tốt lắm.”


“Sau này ta luyện tập thật nghiêm túc, tóm lại sẽ có tiến bộ.”


“Vậy ngươi biết nhóm lửa, cũng không làm được thợ thủ công, nhiều lắm có thể ở bên phụ trợ thôi.” Hứa Vân Noãn mạnh mẽ cố nén cười, có chút nghiêm túc gật đầu.


“Ta đây ở bên người cô nãi nãi làm trợ thủ, có thể vừa làm vừa học, trên người cô nãi nãi bản lĩnh nhiều, để ta học được một hai dạng, sau này hưởng thụ vô cùng.”


Hứa Vân Noãn rốt cục nhịn không được bật cười: “Ha ha, được, sau này ngươi chính là tiểu tạp vụ bên cạnh ta, nếu làm không được tốt, là sẽ trừ tiền công của ngươi.”


“Cô nãi nãi cho phần cơm ăn là được, có tiền công không, ta cũng không thèm để ý.”


Trong mắt Mục Trần Tiêu hàm tiếu, trong con ngươi thâm trầm mang theo nhẹ nhàng.

“Tôn nhi cũng quá dễ nuôi.”


“Vậy. . . Vậy cô nãi nãi nguyện ý nuôi không?” Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Mục Trần Tiêu liền không nhịn được nhảy một cái, ngón tay trong ống tay áo chậm rãi buộc chặt.


“Nuôi! Đương nhiên nguyện ý nuôi, nuôi bao lâu cũng không có vấn đề gì!”


Mục Trần Tiêu chậm rãi cười, nụ cười này giống như băng tuyết tan rã, trong một sát na, bách hoa thịnh phóng.


Tôn nhi. . . Tôn nhi. . .



Quá đẹp mắt. . .


Hứa Vân Noãn về tới Ngưng Thu viện, như cũ có chút lăng lăng chưa tỉnh hồn lại, đến Nhị Hắc chạy lên làm nũng, đều bị nàng đưa tay đây sang một bên.


“Tiểu thư đây là thế nào?” Mộ Vũ và Hàn Yên ở một bên hỏi.


Bookwaves.com

“Ngày hôm nay ta đột nhiên phát hiện, tôn nhi trông rất dễ nhìn.” Hứa Vân Noãn ngồi ở bên bàn, hai tay nâng gương mặt, trong lòng có chút ảo não, trước ở trên xe ngựa, nàng dĩ nhiên nhìn tôn nhi cười nhà mình ngẩn người, thực sự là quá có tổn hại uy nghiêm của cô nãi nãi.


Mộ Vũ nháy mắt một cái: “Công tử vẫn rất tuấn mỹ a. Cô nãi nãi hiện tại mới phát hiện sao?”


“Trước đây Trần Tiêu luôn nghiêm gương mặt, có đôi khi dù cho mang theo tiếu ý, cũng chỉ là nhàn nhạt, nên ta vẫn không phát hiện, nguyên lai hắn cười rộ lên dễ nhìn như thế.”


Mộ Vũ và Hàn Yên nhìn nhau một mắt, nhịn không được bật cười: “Đừng nói tiểu thư không phát hiện, chúng nô tỳ cũng không có phát hiện.”


“Ân? Vậy lần sau các ngươi tỉ mỉ nhìn một cái.”


“Sợ rằng có chút khó.”


“Vì sao?” Hứa Vân Noãn không giải thích được.


“Công tử ở trước mặt chúng nô tỳ vẫn luôn là thanh thanh lạnh lùng, chỉ có ở trước mặt cô nãi nãi mới có thể cười đến vui vẻ, nên chúng nô tỳ là không có cơ hội phát hiện.”



Hứa Vân Noãn ghé vào trên bàn, không hiểu cảm giác mình càng thêm vui vẻ: “Tôn nhi đó là trong nóng ngoài lạnh, kỳ thực người hắn tốt vô cùng.”


“Vâng, tiểu thư nói cái gì đều đúng.”


Ngày thứ hai, Hứa Vân Noãn mới vừa tới đến tiền thính, liền bị nhãn thần của Mục Thiên Trù chỉ trích.


“Ca ca sớm.”


“Hừ.” Mục Thiên Trù quay đầu sang một bên, dáng dấp ta đây tức giận.


“Ca ca đây là thế nào?” Khóe môi của Hứa Vân Noãn mang theo tiếu ý, qua đây vây quanh Mục Thiên Trù dạo qua một vòng.


“Thân là một lão nhân không ai quản, không ai hỏi tới, ta còn dám có yêu cầu gì?”


Bookwaves.com

“Ca ca nói tới ai nha? Trên đời này còn có người thương cảm như vậy, không ai quản không ai hỏi?”


Mục Thiên Trù lại hừ một tiếng, nâng cằm nói rằng: “Người nọ không phải xa tận chân trời, gần ngay trước mắt sao?”


Hứa Vân Noãn nhìn trái phải một chút, dáng dấp nghi hoặc không hiểu:


“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt? Sao ta không thấy đâu cả? Lẽ nào là mắt của ta xảy ra vấn đề? Ta chỉ thấy có một vị ca ca tinh thần quắc thước, cơ trí vô song, tuy lớn tuổi, nhưng như trước bén không thể đỡ ! Ai nha, ca ca nhà của ta thực sự là càng nhìn càng đẹp trai bức người, so với Trần Tiêu thì không cần nói.”


Khóe môi của Mục Thiên Trù không ngừng được giơ lên, nhưng là cảm thấy nhẹ nhàng buông tha như vậy, lại quá mức có tổn hại uy nghiêm của người đứng đầu một nhà.


“Khụ khụ, sáng sớm, nói chút lời dễ nghe.”



“Ai đang nói lời dễ nghe? Con người của ta, ghét nhất bị người dỗ ngon dỗ ngọt, ca ca, ngươi nói sống trên đời này, đã rất cực khổ, mỗi ngày còn phải nghĩ hết biện pháp nói lời trái lương tâm, chẳng phải là khó càng thêm khó sao, cho nên nói vẫn là ta như bây giờ mới tốt, một lời nói dối cũng không nói, cả ngày đều là thật.”


“Phốc, ” Mục Thiên Trù rốt cục nhịn không được bật cười, sau một lát lại tay nắm thành quyền đặt ở bên mép, ho nhẹ hai tiếng, “Khụ khụ, Vân Noãn nói rất đúng, hôm nay thiện phòng chưng kim ti tảo quyển, nói là vị đạo cực kỳ ngon, ngươi cần phải ăn nhiều một chút.”


“Ca ca nói ngon, vậy dĩ nhiên là rất ngon, may là đêm qua không ăn gì, ngày hôm nay phải ăn một bữa bù lại.”


Mục Thiên Trù lập tức thay đổi đầu thương nhắm ngay Mục Trần Tiêu:


“Ngươi mang cô nãi nãi ngươi ra ngoài, lẽ nào cũng không biết cho nàng ăn chút đồ ngon sao?”


Mục Trần Tiêu nguyên bản đang hăng hái bừng bừng xem cuộc vui, lúc này hỏa thiêu đến trên người mình, mới cảm thấy không tốt: “Là tôn nhi không phải.”


“Hừ, ngươi nói ngươi một chút, cả ngày chỉ biết say mê sa trường, trong ngày thường xem sách cũng là đả đả sát sát, không chút biết săn sóc chiếu cố người bên ngoài nào, cũng chính là ngươi cô nãi nãi tính tình rộng lượng, lúc này mới không tính toán với ngươi, nếu là đổi thành trưởng bối nhà người bên ngoài, nhất định cầm quải trượng đánh ngươi.”


Mục Trần Tiêu nhàn nhạt hít và một hơi, tựa hồ cảm thấy lời này có chút không đúng lắm: “Gia gia, cô nãi nãi còn nhỏ tuổi, không dùng được quải trượng.”


Nhãn thần của Mục Thiên Trù càng bất thiện: “Không dùng được quải trượng, vậy còn không thể lấy thứ khác sao? Vân Noãn, trước nghe nói ngươi có thể dùng roi không tệ, thân là nữ hài tử chính là phải học được bảo vệ mình, nên ta từ trong khố phòng chọn lựa một cái roi, chờ dùng xong cơm sáng, chúng ta liền đi nhìn một cái, ngươi xem có thuận tay không, nếu không thuận tay, ta lại để cho người giúp ngươi sửa một lần nữa.”


“Đa tạ ca ca, sau này nếu là có ai chọc ta, ta sẽ một roi quất qua đó, tin tưởng đánh cho bọn họ người ngã ngựa đổ.”


“Ha ha, thật không hỗ là muội muội của ta, cần chính là cổ sắc bén khí này.”


“Đó là đương nhiên.”


Mục Trần Tiêu yên lặng uống một ngụm cháo, chỉ cảm thấy hôm nay cháo có chút không thơm.


(Luna: Quá bàn tay vàng luôn @@ một chương ta edit tận mấy ngày vẫn cảm thấy sao sao. Mọi người nhớ ủng hộ thật nhiều để ta có động lực không drop nhé)



Đọc truyện chữ Full